Diệp Trần thuận miệng trả lời qua loa vài câu, Trương Bằng Vũ đã lôi kéo hắn đi tới chỗ bạn học cùng lớp đang ngồi ở trong toa.
Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn một cái bất thình lình nhìn thấy mấy người Đường Thanh Nhã, Liễu Mộ Bạch xuất hiện, nhưng lại không có nhìn thấu bóng dáng Ngô Lỗi người anh em tốt của mình.
“Mọi người nhanh nhìn là ai tới?”
Trương Bằng Vũ lôi kéo Diệp Trần đi tới trước mặt mọi người, trực tiếp cất giọng nói.
Lúc này mặc dù đã tiến vào tháng chạp, nhưng không khí của mùa xuân còn chưa tới, hơn nữa mọi người mua gần như toàn bộ vé tàu của một toa, cho nên toàn bộ người trong toa cũng không phải rất nhiều, gần giống như bao hết toàn bộ toa tàu này.
Mọi người thấy người bên cạnh Trương Bằng Vũ là Diệp Trần, lập tức có người vui vẻ có người buồn.
“Diệp Trần! Sao “anh” lại tới đây?”
Đường Thanh Nhã vẻ mặt ngạc nhiên đứng lên, một đôi mắt đẹp gần như cong thành hình trăng lưỡi liềm, biểu tình mừng rỡ hiện ra trên mặt.
Diệp Trần tự nhiên không có khả năng nói cho mọi người mục đích đi thành phố Thiên Hải lần này của mình, thế là bịa chuyện ra nói:
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lần đi du lịch mua đông này là một cơ hội rất hiếm có cho nên mới tới!”
Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, lập tức vang lên một giọng nói trào phúng, “Một ít người thật đúng là đánh một tay tính toán thật hay a! Trước đó lúc nộp tiền đi du lịch thì không xuất hiện, bây giờ đột nhiên lại chạy tới đi theo…”
Nghe được điều này, hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, nhìn về phía người nói chuyện.
Đây là một người có thiếu niên gầy cao trên mặt đeo kính, tên gọi là Lý Ứng Huy, hắn luôn được biết tới với khả năng tính toán của mình, mà vào lúc này người đang ngồi ở bên cạnh hắn chính là Liễu Mộ Bạch.
Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, ngoài Đường Thanh Nhã và Trương Bằng Vũ trên mặt còn hiện ra vẻ mặt giận dữ ra, mọi người còn lại thì thi nhau quăng ra anh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Trần, mà Liễu Mộ Bạch càng hiện ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Tuy rằng, biết rõ Lý Ứng Huy này chắc là bởi vì đi lại tương đối gần với Liễu Mộ Bạch, cho nên mới mới cố ý nhắm vào mình, tuy hắn hắn nói cũng không sai.
Đúng là hắn còn chưa có nộp tiền đi du lịch, bất kể lý do gì, cho dù giải thích như thế nào thì điều đó vẫn mang lại cho mọi người cảm giác hắn ham món lời nhỏ.
Hơn nữa, ở trong ấn tượng của mọi người, Diệp Trần có gia cảnh không tốt, đây là chuyện mọi người cũng đều biết, hắn làm như vậy dường như cũng chẳng có gì lạ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ tới hắn bây giờ cũng coi như là có quyền làm chao đảo một tỉnh, tài sản trong tay sớm đã hơn chục tỷ, không nghĩ tới lại bị người cho rằng hắn lại đi ham một món lời nhỏ như vậy…
“Khụ khụ!”
Diệp Trần ho nhẹ hai tiếng, ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, từ từ mở miệng nói:
“Chuyện thật ra thì ta làm không đúng, hay không như vậy đi, mọi người đi Thiên Hải chơi lần này, ăn ở đều tính cho ta, có được không?”
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, ngoài Đường Thanh Nhã biết được nội tình bây giờ của Diệp Trần ra thì không cảm thấy có vấn đề gì, những người khác thì lập tức hiện lên vẻ mặt khó có thể tin.
Diệp Trần luôn luôn nghèo rớt mồng tơi, làm sao đột nhiên lập tức lại trở nên khí phách như vậy rồi?
Chẳng lẽ là trúng thưởng xổ số hay sao?
Lý Ứng Huy càng nhịn không được mà châm chọc khiêu khích nói:
“Hắc hắc! Diệp Trần chém gió thì ai mà chẳng không biết chém? Bao tất cả mọi người ăn ở, ngươi có biết cần phải có bao nhiêu tiền không? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?”
Trương Bằng Vũ ở một bên cũng không nhịn được lôi kéo ống tay áo của Diệp Trần, thấp giọng nói:
“Diepj Trần, đừng xung động! Cùng lắm thi tiền tham gia đi du lịch của ông, ta trước tiên giúp ông nộp…”
Diệp Trần hướng về phía Trương Bằng Vũ mỉm cười, khoát tay áo nói:
“Không cần! Bằng Vũ, ông yên tâm đi, chút tiền ấy ta còn lấy ra được!”
Mọi người thất thời càng thêm kinh ngạc nghi ngờ, Lý Ứng Huy còn muốn mở miệng trào phúng, lại bị Liễu Mộ Bạch ở bên cạnh bỗng nhiên ngăn lại, cười lạnh nói:
“Diệp Trần đã có lòng tốt như vậy, chúng ta cũng không cần phụ lòng ý tốt của người ta nha, mọi người còn không tranh thủ thời gian cảm ơn Diệp thiêu sao?”
Lý Ứng Huy cũng rât khôn khéo, trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ của Liễu Mộ Bạch, lập tức cũng cười theo nói léo các cụ, “Liễu thiếu nói không sai! Vậy chúng ta đa tạ Diệp đại thiếu khoản đãi a, ha ha!”
Ngoài miệng thì Lý Ứng Huy nói như vậy, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, “Chờ đến Thiên Hải, trực tiếp tìm một cái khách snaj năm sao vào ở, ta nhưng là muốn nhìn một chút, đến lúc đó ta muốn nhìn ngươi một cái tên nghèo tớt mồng tơi này sẽ có vẻ mặt như thế nào!”
P/S: Chương 2. Ta thích nào, cảnh giới Trúc Cơ đề cử 90 -100 nha, vui lòng vui lòng…. sắp đến đoạn hoành quyết đấu hoành tráng rồi, ủng hộ nha…