– Để giữ gìn hòa bình thế giới, để phòng ngừa thế giới bị phá hỏng, quán triệt phương châm hài hòa cùng tồn tài, bản đại tướng quân sẽ thay dân trừ hại! Tên tiểu tử Sở Vân, mau đây đón nhận cái chết!
Hắn hét lớn.
– Tướng quân này thuộc gia đảo nào vậy?
Quần hùng cả kinh, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ vẫn chưa định ra ai xuất chiến, Hà Tà lập tức hừng hực khí thế ra trận.
Thống lĩnh Sa gia lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói:
– Trong khi quân ta đi tới đây, hắn bất ngờ xuất hiện, xin đi theo. Ta thấy hắn cũng có dũng lực, nên thu nhận hắn. Đâu có biết hắn như vậy, ách, oai phong như vậy…
Quần hùng im lặng.
– Thực sự là muốn đấu tướng? Xem ra thế lực khắp thiên hạ đều quý trọng đôi cánh chim, không muốn bị tổn hại, bởi vậy không có phát động quần công.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, cũng không ra võ đài. Chỉ lấy ra Định Tinh Cung.
Hắn đứng trên tường thành, giương cung lên. Ba mũi Lưu Tinh Tiễn liền bay vụt ra.
Hà Tà thét lớn:
– Hãy xem ta đây!
Thúc dục Lục Khúc Xà Mâu ngăn lại.
Oanh!
Hắn đỡ tiễn thứ nhất, sắc mặt kịch biến, thân hình loạng choạng, suýt chút nữa từ trên yêu thú Hàn Phong Báo ngã xuống.
Oanh!
Tiếp đó đỡ mũi tên thứ hai, Lục Khúc Xà mâu tuột khỏi tay, hắn thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Oanh!
Mũi thứ ba từ trên cao bay tới, khiến hắn vẽ lên không trung một đường vòng cung đẹp mắt, sau đó phịch một tiếng rơi vào giữa biển. Sau khi sóng ngừng lại, ngoài biển hiện lên một vũng máu.
Hàn Phong Báo kia lập tức trở thành yêu thú hoang dại, hoảng hốt chạy toán loạn định chạy trốn khỏi Thiết Lung Đảo kết quả bị quân Thư gia bắt lại.
Ba mũi tên bắn chết một tướng!
– Thiếu chủ thần uy!
Sĩ khí quân Thư gia tăng manh.
– Đây là Lưu Tinh Tiễn Thuật, quả thực danh bất hư truyền.
Trong đám quần hùng, lập tức có người kinh hô.
– Không xong rồi! Trận chiến đầu tiên này vô cùng quan trọng, kết quả lại bị kẻ khác làm rối, ngược lại sẽ tăng thêm sĩ khí của đối phương.
Có người nghĩ không ổn nói.
– Còn ai muốn xuất tướng đấu cùng Sở Vân?
Có người hỏi.
Thống lĩnh Sa gia cười ha hả:
– Sở Vân chẳng qua chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi, có gì đáng nói? Ta chỉ cần xuất ra tướng cấp thấp là có thể đánh thắng.
Mệnh lệnh truyền ra, tướng cấp thấp họ Sa tên Thần Nguyệt liền đi ra. Lưng sói thắt lưng ong, mắt ẩn hàn quang. Phần thắt lưng lộ ra Băng Tinh Xà, hàn khí tỏa ra bốn phía.
Cầm một đôi Dũng Tuyền Kiếm trong tay, hừng hực ý chí chiến đấu.
– Ngươi này có vẻ khả thi hơn!
Quần hung trông thấy, đều âm thâm gật đầu.
– Tiểu tử Sở Vân, mau xuống đây nếm thử sự lợi hại song kiếm của ta!
Sa Thần Nguyệt gào thét nói.
– Đó là ngươi tự chuốc lấy cái chết, đừng trách ta.
Sở Vân hét lớn một tiếng, cưỡi Thiên Hồ, cầm Túy Tuyết Đao trong tay bay tới chiến đấu.
Sắc mặt quần hùng đều ngưng đọng lại.
Nhưng trông thấy Sở Vân lưng sói, cao lớn dũng mãnh. Trong mắt ẩn chứa tinh quanh, mũi cao, tuấn lãnh cương dương.
Túy Tuyết Đao trong tay, ánh đao sáng như tuyết, tỏa ra hàn khí khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Cưỡi Thiên Hồ thần tuấn phi phàm, bốn chân bốc lửa, giữa không trung thân thể xòe rộng trong rất đẹp mắt, hừng hực ý chí chiến đấu.
– Một Sở Vân thật hay!
Trong quần hùng rất nhiều mới nhìn thấy hắn lần đầu. Cho dù là kẻ thù cũng không thể kìm lòng âm thầm khen gợi.
– Có điểm không tốt!
Có người lo lắng nói. Vốn Sa Thần Nguyệt trội hơn so với Sở Vân, hiện tại so sánh với đối phương, nhất thời không thể hiện được khoản cách.