Nắm tay Nhiếp Vân hướng khí lãng đánh tới.
Răng rắc! Oanh!
Một tiếng vang giòn, một quyền đột phá khí lãng đánh thẳng lên Đồ Long đao, đường đường binh khí vương tộc thượng phẩm lại giống như thủy tinh va chạm với tảng đá, thanh âm vỡ vụn truyền ra, biến thành một đống sắt vụn leng keng rơi xuống đất.
Chỉ tích tắc Đồ Long đao chỉ còn lưu lại chuôi đao trụi lủi, cực kỳ khó xem.
– A…không có khả năng, dù là Triệu Huân lão tổ cũng không thể một quyền chấn vỡ Đồ Long đao, ta không tin!
Nhìn chuôi đao trong tay, Triệu Nham cảm thấy mình sắp phát điên.
– Sư…tỷ…bằng hữu này của ngươi…thật là lợi hại!
Nhã Thương run rẩy, nhìn thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ khẽ cười, đôi mắt như lồi ra, ấp úng nói.
Một quyền chấn vỡ binh khí vương tộc thượng phẩm, rung động thật quá lớn.
Đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
– Được rồi, ngươi cũng không cần tin tưởng làm gì, chết đi!
Nhiếp Vân cũng không phải kẻ nhân từ nương tay, người này dám uy hiếp Lạc Khuynh Thành, uy hiếp chính mình, đã phạm vào tội chết, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay tát tới.
Ba!
Triệu Nham còn chưa kịp phản ứng đã biến thành bánh thịt, thiếp trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Dù là chí tôn bình thường cũng dễ dàng giết chết khí tông đỉnh, huống chi là Nhiếp Vân!
– Khuynh Thành, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chuyện Lạc thành chủ mất tích, ngươi biết không?
Xử lý xong Triệu Nham, Nhiếp Vân nhìn qua Lạc Khuynh Thành hỏi.
– Ta biết!
Nghe câu hỏi, Lạc Khuynh Thành tỉnh táo trở lại, trong mắt lộ vẻ ảm đạm.
– Ngươi biết? Ngươi biết tại sao còn muốn gả cho Triệu Hưng Phổ trong lúc này?
Nhiếp Vân cau mày hỏi.
– Chính là vì phụ thân!
Lạc Khuynh Thành lắc đầu:
– Triệu Hưng Phổ nói hắn biết tin tức của phụ thân, chỉ cần ta gả cho hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp cứu cha ta! Ngươi cũng biết ta không có cái gì, muốn cứu cha chỉ có thể đáp ứng…
– Triệu Hưng Phổ biết chuyện của cha ngươi?
Ánh mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chẳng lẽ là Triệu gia?
Người nhà của mình cùng Lạc thành chủ bị bắt, khẳng định đều vì nguyên nhân như nhau, nếu Triệu Hưng Phổ biết Lạc thành chủ ở đâu, chỉ sợ hắn cũng biết người nhà của mình đang ở đâu!
Thậm chí đều bị giam giữ chung một chỗ.
Vì phòng ngừa chuyện này lộ ra ngoài, đối phương không tiếc phái ám sát sư, giết người diệt khẩu, cẩn thận như vậy mà Triệu Hưng Phổ cũng biết tin tức, làm cho Nhiếp Vân phải hoài nghi chuyện này do Triệu gia gây ra!
– Nếu thật là bọn hắn làm, ta không ngại lật ngược Triệu gia, làm cho Triệu gia tiếp tục tái diễn bi kịch kiếp trước!
Siết chặt nắm tay, trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập sát ý.
– Ân! Hắn biết chuyện cha ta bị bắt, cụ thể làm sao biết thì ta không rõ ràng.
Lạc Khuynh Thành thở dài nói.
– Xem ra phải bắt đầu điều tra từ Triệu gia!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, nhìn Lạc Khuynh Thành:
– Nhìn ngươi cũng không phải tình nguyện gả cho Triệu Hưng Phổ, chỉ cần ngươi không đáp ứng, ta có thể làm cho ngươi không cần gả cho hắn!
– Không cần gả cho hắn? Vậy…cha ta làm sao bây giờ?
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành chợt sáng, nhưng lại nhanh chóng biến thành ảm đạm.
– Cha mẹ cùng đệ đệ tỷ tỷ của ta đều bị bắt, ta hoài nghi cũng là một tổ chức đã bắt cha ngươi. Cho nên nếu ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được, ta nhất định có thể cứu họ ra ngoài!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
– Người nhà ngươi cũng bị bắt?
Lạc Khuynh Thành run lên.
– Nhiếp…Vân đại nhân phải không, ta có thể hỏi ngươi một câu…không biết thực lực của ngươi đã đạt tới cấp bậc gì không?
Nhã Thương đột nhiên cẩn thận hỏi.