Lưu Cảnh Thiên ở bên cạnh cẩn thận nói.
Trước kia y cũng không coi một động chủ Đông Lai động nho nhỏ ra gì, cũng vì vậy mới bị thua thiệt, mới chú ý nhiều hơn, một động chủ có thể làm cho một phủ chủ chú ý cũng không dễ dàng.
– Cách chức làm mã thừa? Ha ha, ngược lại có chút đáng tiếc, ta vẫn cảm thấy kỳ quái, không hiểu là ai lại dám to gan như vậy, thì ra vẫn là tiểu tử kia tác quái. Bồi thường bốn trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, ba mươi vạn kim tinh, hắn thật sự quá tham lam!
Ô Mộng Lan cười lạnh một trận không ngừng, thình lình bóp vỡ ngọc điệp trong tay:
– Đừng để ý đến hắn, ta cũng muốn xem thử Đông Lai động nho nhỏ dám làm gì. Ta còn đang hy vọng bên Trấn Ất điện lớn gan gây chuyện, nếu không gây chuyện làm sao ta có thể tìm Hoắc Lăng Tiêu đòi lại thua thiệt, theo dõi chặt chẽ cho ta!
– Dạ dạ dạ!
Lưu Cảnh Thiên gật đầu liên tục.
———–
Thường Bình phủ.
Tự nhiên Dương Khánh không biết Miêu Nghị đã xuống làm mã thừa chơi đùa ra một phần danh sách bồi thường đã kinh động điện chủ Trấn Bính điện, trên thực tế ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng không nghĩ tới.
Lúc này Dương Khánh ngồi trong thủy tạ đang cầm tấu biểu của Tần Vi Vi lắc đầu liên tục.
Nhân sự hai phủ biến động thế nào rốt cục cũng sẽ tới tay y xem qua, mà trong nội dung Tần Vi Vi báo lên có chuyện bổ nhiệm Diêm Tu làm động chủ Đông Lai động.
– E rằng Diêm Tu không thể trấn áp được Miêu Nghị.
Thanh Cúc ở một bên hé miệng cười nói.
Vừa nghĩ tới lúc Miêu động chủ tắm rửa che hạ bộ mặt mũi lúng túng bị cách chức trở về mã thừa, nàng liền cảm thấy buồn cười.
Dương Khánh lắc đầu than thở:
– Cho dù là muốn báo ân cứu mạng Miêu Nghị, ngày sau còn dài, cũng không thể làm như vậy được. Nha đầu Vi Vi vẫn còn quá ngây thơ, thật sự là không chút để ý tới cảm nhận của Hùng Khiếu, chẳng lẽ nó coi Hùng Khiếu là kẻ ngốc hay sao? Nó làm như vậy đã bại lộ ý đồ của ta, bảo Hùng Khiếu làm sao chịu nổi! Nha đầu này thật sự là cứng đầu cứng cổ, không giống ta chút nào, cực kỳ giống mẹ nó…
Nói đến mẫu thân ruột Tần Vi Vi, Thanh Mai cùng Thanh Cúc có biết đôi chút nhất thời nghiêm nghị.
Dương Khánh đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía một lượt:
– Ta thích ở trên cao nhìn xa, vẫn quen với hoàn cảnh Nam Tuyên phủ hơn, truyền lệnh xuống, dời trung tâm hai phủ trở về Nam Tuyên phủ!
Lúc này đột nhiên dời trung tâm hai phủ trở về Nam Tuyên, chỉ vì thích lên cao nhìn xa?
Thanh Mai cùng Thanh Cúc mơ hồ đoán được có liên quan với việc bổ nhiệm của Tần Vi Vi, Thanh Mai thử hỏi:
– Có nên phái người giải thích với Hùng Khiếu một chút, báo cho Hùng Khiếu đó là ý của tiểu thư, không liên quan gì tới phủ chủ…
– Giải thích? Vi Vi là con gái của ta, nó bổ nhiệm chính là ý của ta, nàng cảm thấy Hùng Khiếu có thể tin tưởng bên này giải thích sao? Ta có cần thiết giải thích với y không? Chẳng lẽ con gái của ta bổ nhiệm một thủ hạ còn phải trải qua Hùng Khiếu đồng ý sao?
Dương Khánh cười lạnh một tiếng.
Lời này xác nhận suy đoán hai nàng, phủ chủ ngoài mặt công tư rõ ràng, thật ra thì cực kỳ thương yêu tiểu thư. Dù tiểu thư có làm sai chuyện gì, vị phụ thân Đại nhân này cũng chưa từng nặng lời gì đối với tiểu thư, chỉ biết yên lặng giúp đỡ trước sau, hết sức cố gắng không để cho nữ nhi bị thương tổn, lấy một phương thức khác đền bù thiếu sót với nữ nhi.
Mặc dù đã giúp Tần Vi Vi làm rõ ràng quan hệ, nhưng vào lúc này đột nhiên trở về Nam Tuyên, rõ ràng sẽ làm cho Hùng Khiếu cho rằng chuyện của Đông Lai động chính là ý của phủ chủ Dương Khánh. Phủ chủ làm như vậy là muốn gánh vác hết trách nhiệm lên mình, muốn về Nam Tuyên phủ ngoài sáng chấn nhiếp Hùng Khiếu, phòng ngừa Hùng Khiếu có ý đồ bất chính.
– Nếu phủ chủ làm rõ ràng chuyện này, e rằng Hùng Khiếu sẽ sinh lòng oán hận.
Thanh Mai cẩn thận nhắc nhở.