Bộ Thanh Từ trầm giọng nói: “Nếu có người truy cứu, thì ta sẽ một mình gánh chịu! Chỉ cần sư tôn được suông sẻ, tính mạng của ta không tính là gì hết!”
Lúc nàng nói lời này, ánh mắt lạnh lùng đến làm cho người khác sợ hãi. Bích Khung một chữ cũng không dám đáp lại.
Diêm Trì ở nhân gian, đỉnh Diêm Sơn.
Nơi này gần kề Thiên giới, bởi vì không khí loãng, phàm nhân không có tu vi căn bản không thể đi lên. Bộ Thanh Từ cẩn thận giẫm lên từng hạt muối trắng như tuyết, rất nhanh liền thấy Dạ Đàm đang đứng bên cạnh Diêm Trì. Nàng ngồi trên một khối diêm thạch thật lớn, vung vẫy đôi chân nhỏ, bộ dạng rất là thoải mái.
Bộ Thanh Từ tiến lên vài bước, gió thổi muối trắng tạt vào mặt. Thân là Thủy Tiên hoa yêu, nàng theo bản năng không hề thích nó.
“Tiện tì, ngươi vậy mà thực sự dám đến đây.” Bộ Thanh Từ nhìn lướt qua Diêm Trì, rồi lại nhìn Dạ Đàm, “Hôm nay xem thử ai có thể cứu ngươi!”
Bích Khung đứng ở phía sau Bộ Thanh Từ, nàng là Hà tộc, đối với muối ngược lại không sợ. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của hai người trước mặt, nàng vừa hoảng vừa sợ, không dám tiến lên. Dạ Đàm từ trên diêm thạch nhảy xuống, nàng nghiêm túc đánh giá Bộ Thanh Từ, nói: “Ta đã nói rồi mà, ly trà muối của Hồ Tuy, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
“Hồ, Hồ Tuy?” Bích Khung vừa nghe những lời này, lập tức có vài phần chột dạ, nàng nhỏ giọng nói: “Chén trà nhỏ kia của Hồ Tuy, là cô ta tự mình không cẩn thận uống phải, lại không phải người khác ép uống.”
Đồ ngu ngốc! Dạ Đàm tức giận: “Ngươi câm miệng đi!”
Bộ Thanh Từ đâu có sợ nàng chứ? Nàng lại khó lường được đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử nhân gian mười lăm tuổi mà thôi! Nàng bấm tay phải niệm chú, nói: “Ly trà muối đó của Hồ Tuy, chính là ta cố ý mang tới Trọng Mặc đài, bảo nàng ta uống đấy. Ngươi có thể làm gì được ta?”
Bích Khung sửng sốt —— đúng thật là ly trà muối đó hại mình bị tất cả đồng môn cô lập. Nàng nhỏ giọng nói: “Thanh, Thanh Từ tỷ tỷ?”
Bộ Thanh Từ căn bản không để ý tới nàng, cười lạnh với Dạ Đàm nói: “Li Quang Thanh Quỳ, hôm nay ta nhất định phải vì sư tôn trừ khử cái đinh trong mắt là ngươi! Diêm Trì này, chính là nơi chôn thân của ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, hào quang chợt lóe lên giữa các ngón tay nàng, Dạ Đàm chỉ cảm thấy dưới chân bị thứ gì đó lôi kéo. Nàng cúi đầu, chỉ thấy hai chân của mình bị dây hoa Thủy Tiên quấn quanh. Gần như trong nháy mắt, dây hoa này đã bao vây nàng, ngay lập tức kéo nàng xuống Diêm Trì.
Bộ Thanh Từ một mặt dữ tợn, phẫn nộ quát: “Ngươi đi chết đi!”
Nhưng vừa dứt lời, liền thấy Dạ Đàm được một dòng khí nâng về, lá hoa trên người lớp lớp vỡ vụn.
“Ngươi……” Bộ Thanh Từ mở to hai mắt, “Sao có thể! Ai có thể phá vỡ được thuật pháp của ta?”