Tiếp đó, một đại đỉnh như một đạo thần quang bay vào trong sơn cốc lơ lửng trước người Diệp Thành, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Hỗn Độn Thần Đỉnh sao?
Cảm thấy được Hỗn Độn Thần Đỉnh quay về, Diệp Thành lập tức mở mắt.
Thế nhưng khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh hắn lại cảm thấy xót xa vì trải qua trận đại chiến, xung quanh đại đỉnh toàn là vết kiếm để lại.
Vả lại mỗi một đường kiếm còn mang theo thần quang bảy màu, mặc dù thần quang đó trông rất rực rỡ nhưng lại mang theo luồng sức mạnh khủng khiếp mà thần bí kiểm soát Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Đó là của nữ tử mặc y phục trắng tay cầm thần kiếm bảy màu”, Diệp Thành nhìn vào binh khí bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Thế nhưng nghe câu hỏi của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh chỉ khẽ rung lên, xung quanh thần quang chợt hiện sau đó “bịch” một tiếng, nó rơi trên mặt đất giống như một đống đổ nát không hề có thần hoa bao quanh.
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ, binh khí của Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thể bị ảnh hưởng nặng nề từ đó mà rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Thế rồi Diệp Thành bất chợt tiến lên trước, hắn nheo mắt nhìn thần quang bảy màu bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù trông nó tuyệt đẹp nhưng lại rất thần bí, đến cả Hỗn Độn Thần Đỉnh do cốt thể của Đại La Kim Huyền đúc thành mà cũng bị trấn áp.
Lúc này, Diệp Thành bắt đầu phán đoán ra kẻ trảm tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, khiến Đại La Thần Đỉnh bị ảnh hưởng nghiêm trọng và trảm diệt đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh là một người.
Diệp Thành có thể tưởng tượng ra được thần kiếm bảy màu trong tay nữ tử tóc bạc kia mạnh tới mức nào nhờ thần quang bảy màu này. Đó tuyệt đối là thần binh cái thế, đừng nói là đạo thân mà đến cả bản thể như hắn thì cũng sẽ rất thảm hại khi đối đầu.
Thế nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy rất khó hiểu, đạo thân của hắn đen vậy sao? Đến cả thời gian liên hệ với bản thể mà không kịp, cứ thế bị tuyệt sát sao?