Đây là một linh sơn, mây mù quẩn quanh giống như thiên đường chốn nhân gian.
Đây là đại bản doanh của Thiên Đình ở Nam Sở.
Lúc này, trong một toà phong sơn các, từng bóng người bao vây kín ba vòng trong và ngoài một chiếc giường băng ngọc, trên giường băng ngọc có một người đang nằm đó, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là đạo thân Tinh Thần của Diệp Thành sao?
Hắn ngủ lịm đi, mọi âm thanh huyên náo bên trong lầu các không thể khiến hắn có bất cứ phản ứng nào, hắn giống như một pho tượng bằng băng, đồng hoá với chiếc giường băng ngọc kia, có lúc trông hắn giống như một thi thể sớm đã rời xa trần thế.
Diệp Thành mất tích rồi, hắn như thể bốc hơi khỏi chốn nhân gian này, Nhân Hoàng không có tin tức của hắn, Lưu Năng cũng không tìm được bất cứ tung tích nào của hắn.
Những gì thiên Đình có thể nghĩ tới chính là đạo thân Tinh Thần của Diệp Thành, dùng mối liên hệ giữa đạo thân này và bản thể thể tìm được Diệp Thành, nhưng đạo thân lúc này lại chìm vào giấc ngủ say, vả lại ngủ cũng rất lâu, dù gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
“Mẹ kiếp, bao lâu rồi, còn ngủ nữa. Đừng kéo ta, để ta đạp cho hắn một cái”, Tạ Vân xắn tay áo tức tối lên tiếng.
“Cút”, bên chiếc giường, Thánh Nữ Tinh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.
“Ta chỉ nói vậy thôi mà, cô đừng kích động”, Tạ Vân lập tức chùn bước, nói rồi không quên xoa xoa khuôn mặt mình, có vẻ như mấy ngày nay hắn đã bị Thánh Nữ Tinh Nguyệt xử lý không chỉ một lần.
“Không phải chứ?”, ở bên, Gia Cát Vũ bắt đầu mở thiên nhãn, ông ta đảo mắt nhìn đi nhìn lại, “không bị thương, không bị bệnh mà lại có thể ngủ say tới mức này?”
“Không phải nguyên do từ hắn mà do bản thể Diệp Thành gặp vấn đề”, giọng nói lãnh đạm vang từ bên ngoài vào.
Lời vừa dứt, một nữ tử giả trang nam nhi bước vào, lớp áo màu đen tung bay theo làn gió còn phảng phất luồng khí lạnh băng khiến người ta ngỡ rằng cô là một sát thủ máu lạnh.
Người này không phải ai khác mà chính là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.
Bản thể Diệp Thành gặp vấn đề!