– Cám ơn cô nương, xin hỏi xưng hô thế nào? Dương Khai thật lòng cám ơn, đối phương làm vậy cũng là có ân với mình, dù sao cũng nên biết tên của người ta.
– Mộ Dung Hiểu Hiểu!
Dương Khai gật đầu, đang muốn nói thêm, Tiêu Bạch Y lại nói:
– Hiểu Hiểu, nói nhiều với người ngoài làm gì?
Hiểu Hiểu nghe vậy, thè lưỡi với Dương Khai, không thể trái lời Tiêu Bạch Y, đành ngậm miệng không nói.
Dương Khai nói: – Ân tình của cô nương, Dương mỗ khắc ghi.
– Chuyện nhỏ thôi! Mộ Dung Hiểu Hiểu cười khẽ, cũng không để ý lắm.
– Tiểu Bạch huynh!
Dương Khai lại quay sang Tiêu Bạch Y.
– Ngươi gọi ai! Tiêu Bạch Y lập tức lạnh mặt.
– Tiêu huynh… Dương Khai sửa lại. – Dù rằng ta không phải đệ tử Thanh Dương Thần Điện, nhưng nếu mọi người sẽ cùng vào Tứ Quý Chi Địa, vậy cũng coi như đồng bọn…
– Ai là đồng bọn với ngươi? Tiêu Bạch Y rất là khinh thường.
– Chuyện ngươi giành lấy chỗ của Tiết Nghị, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với ngươi!
– Tiêu huynh sao lại thế chứ… Dương Khai lắc đầu thở dài. – Nói không chừng ở trong Tứ Quý Chi Địa, ngươi sẽ cần ta hỗ trợ!
– Bằng vào ngươi? Tiêu Bạch Y hừ lạnh: – Nếu thật có chuyện Tiêu mỗ không đối phó được, nhờ ngươi cũng vô dụng!
– Nếu ngươi nghĩ vậy… ta cũng không còn gì để nói. Dương Khai lắc đầu cười khổ.
Nhìn kiểu này, Tiêu Bạch Y coi như hoàn toàn ghi hận mình, nhưng cũng khó trách, hắn có quan hệ không kém với Tiết Nghị, mình coi như chiếm giữ chỗ của Tiết Nghị, thân là sư huynh, hắn tự nhiên không thể hòa nhã gì với mình được.
Nếu hiện tại hắn cười nói với mình, vậy mới đúng là có vấn đề.
Chuyện thường mà thôi.
Cao Tuyết Đình cũng không để ý các Đạo Nguyên Cảnh đấu đá, chỉ lẳng lặng đứng trên cao, điều khiển lâu thuyền.
Thời gian thoáng cái, 5 ngày sau.
Một ngày, đằng trước xuất hiện sơn cốc to lớn.
Bên trong sơn cốc, bóng người dày đặc, từng nhóm tụ tập, đang chờ đợi gì.
Trong đám đông, còn truyền ra khí tức mấy vị cường giả Đế Tôn Cảnh.
Nhận ra điều này, thần sắc Dương Khai chấn động, ý thức được hẳn là đã đến nơi.
Tin tức Tần Triêu Dương cung cấp cho mình và trong ngọc giản của Mộ Dung Hiểu Hiểu đều ghi lại giống nhau, cửa vào Tứ Quý Chi Địa ở một chỗ sơn cốc vô danh. Bình thường sơn cốc này không có gì khác thường làm người ta dừng chân, nhưng trước khi Tứ Quý Chi Địa mở ra, lại có linh khí tụ tập dày đặc, đạt đến mức nhất định, cửa vào bí cảnh sẽ mở ra, kéo dài 33 ngày.
Sau 33 ngày, cửa vào sẽ đóng lại, đến lúc đó võ giả còn trong Tứ Quý Chi Địa sẽ không thể đi ra.
Các võ giả đồn trú trong sơn cốc, hẳn là đến đây từ sớm.
Từ điểm này, Thanh Dương Thần Điện coi như tới hơi trễ, bởi vì những chỗ tốt, linh khí dày đặc trong sơn cốc đã bị người ta chiếm giữ.
Lâu thuyền chầm chậm chạy tới, võ giả trong sơn cốc cũng phát hiện ra, đều ngẩng đầu nhìn, đợi thấy được dấu hiệu Thanh Dương Thần Điện, không ít người chợt nghiêm mặt.
Dù sao Thanh Dương Thần Điện coi như tông môn đứng đầu Nam Vực, chỉ riêng lâu thuyền đã đại biểu thân phận quyền uy.
Theo tư liệu ghi trong ngọc giản, Dương Khai biết được tông môn đứng đầu như Thanh Dương Thần Điện có 20 chỗ vào Tứ Quý Chi Địa, còn như Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện, Tử Nguyên Thương Hội cùng Thất Diệu Thương Hội… cũng thế. Về phần Tinh Thần Cung là bá chủ Nam Vực, độc chiếm 40 chỗ, gấp đôi Thanh Dương Thần Điện.
Xếp dưới là các tông môn nhỏ, khoảng chừng 10 chỗ.
Thậm chí có những tông môn chỉ ít ỏi vài ba chỗ mà thôi.
Phân chia chỗ vào thế nào, Dương Khai không rõ, nhưng hẳn là trải qua tính toán quy hoạch chi li.
Nhưng nhìn bên dưới tụ tập 400-500 người, Nam Vực thật là không ít tông môn.
Cao Tuyết Đình đứng ở đầu lâu thuyền, chỉ là nhìn lướt qua, liền chọn một chỗ đáp lâu thuyền.
Đợi các đệ tử xuống rồi, nàng mới thu hồi bí bảo này.
– Các ngươi nghỉ ngơi ở đây, không được gây chuyện, bổn cung phài đi tìm các đại nhân khác thương lượng chút chuyện. Nàng nói một câu, liền quay người đi.
Mọi người cũng sớm dự liệu trước, cho nên không bất ngờ, mỗi người mở nhẫn không gian lấy ra đồ vật chuẩn bị trước, dựng lên lều trại.
– Bùm… Một người thở hổn hển từ trên không trung đáp xuống, giống như thiên thạch trời giáng, nện mặt đất ra một cái hố to.
Dương Khai nhìn kỹ, người này chính là Hạ Sanh, hắn vẫn bị Cao Tuyết Đình cố ý mặc kệ!
Hắn coi như giỏi, vẫn bám theo lâu thuyền chừng 5 ngày, chỉ dựa vào nguyên lực mà vẫn không bị rớt lại, đến ngay sau mọi người.
Lúc này hắn thở hổn hển, nhưng không thấy có vẻ kiệt sức.
– Cuối cùng… cũng tới được! Hạ Sanh hổn hển nói, ai oán nhìn Tiêu Bạch Y: – Tiểu Bạch… ngươi thật là không đạo nghĩa mà!
Trên trán Tiêu Bạch Y nổi gân xanh, rất thông minh không để ý tới hắn.
– Dương huynh, ngươi cũng không nói mấy lời dùm ta! Hại ta một đường bay tới đây! Hạ Sanh tay chống gối, trừng Dương Khai: – Ngươi lạnh lùng với ta như vậy, sau này làm sao chúng ta cùng tiếu ngạo thiên hạ, tung hoành ngang dọc!
Dương Khai bất đắc dĩ nói: – Ta chỉ là người ngoài, không liên quan tới ta!
– Ôi! Thôi vậy thôi vậy, mấy người các ngươi… thật là không dựa vào được! Hạ Sanh xua tay, đặt mông ngồi xuống, như cá sắp chết lại trở về hồ nước, tràn đầy thoải mái.
Dương Khai nhìn hắn, cũng không để ý, mà tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Tình hình hiện tại, hiển nhiên còn một chút thời gian đến khi Tứ Quý Chi Địa mở ra, hơn nữa nơi này cao thủ tụ tập, hắn không muốn chạy lung tung, miễn cho chọc họa gì, dứt khoát nghỉ ngơi ở chỗ người Thanh Dương Thần Điện.