– Như phu nhân, một đường lặn lội đường xa, có mệt hay không?
Phi Hồng khẽ mỉm cười nói:
– Vẫn tốt!
Ai biết ánh mắt Miêu Nghị thoáng nhìn về phía bên này, đột nhiên lên tiếng nói:
– Hiện tại thế cục không rõ. Hải Bình Tâm, nàng còn đứng ở chỗ này làm gì. Còn không đi ra bên ngoài trông cửa?
Hải Bình Tâm vừa nghe liền nổi giận, rất căm giận bất bình nói:
– Ngươi bảo ta đi trông cửa lớn?
Phi Hồng kinh ngạc nhìn nàng một cái, phát hiện nàng lại dám nói chuyện với Miêu Nghị như vậy.
Sắc mặt Miêu Nghị hơi trầm xuống.
– Trong mấy người ở đây, chẳng lẽ muốn cho ta đi gác cửa? Hoặc là nàng muốn cho Như phu nhân trông cửa lớn? Phi Hồng. Vậy làm phiền nàng…
– Ách…
Hải Bình Tâm liếc mắt nhìn Phi Hồng bên cạnh. Làm sao có thể để cho người mình sùng bái nhất đi trông cửa lớn được. Nàng vội vàng cắt ngang nói:
– Không dám không dám, ta đi ta đi.
Sau đó nàng vội vàng vui vẻ chạy đi. Bộ dạng còn giống như ta rất thích ra sức. Có thể vì Như phu nhân cống hiến sức lực, nàng thực sự là rất cam tâm tình nguyện.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Hải Bình Tâm ở ngoài cửa điện mặc kim giáp hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới đi lui, phát hiện nha đầu kia có bệnh, không cứu được. Xem ra, đợi đến lần kiểm sát tới, tìm thời cơ đi tới địa ngục, đưa nàng đến bên cạnh cha nàng đi.
Về chỗ ở Từ Đường Nhiên rất nhanh đã thực hiện xong. Điều kiện hay nhất là đình viện chủ phong dành cho bọn họ. Phía dưới không nói rõ chuyện này. Dù sao trước mặt để Miêu Nghị nửa ngày không tiến vào cửa vẫn phải tìm lý do. Chỉ là sắc mặt Từ Đường Nhiên có chút gượng ép. Hiển nhiên lần liên hệ này không quá vui vẻ.
Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, nhưng hắn không nói gì. Hiện tại biết thì có thể làm thế nào? Hắn liền phân phó mọi người đi thu xếp đồ.
Phi Hồng liếc mắt nhìn Dương Triệu Thanh ở bên ngoài dẫn đi người tới, nàng quay đầu lại nói:
– Tinh nhi, Nguyệt nhi, các nàng đi thu dọn đồ. Ta ở chỗ này phục vụ đại nhân.
– Vâng!
Hai nha hoàn rời đi. Phi Hồng lại đi qua thiền điện pha trà. Miêu Nghị liếc mắt nhìn qua, nhưng không ngăn cản. Diêm Tu vẫn thờ ơ lẳng lặng đứng im, cũng liếc mắt nhìn theo bóng người Phi Hồng tiến vào thiền điện.
Dương Triệu Thanh đi nhanh đến, liếc mắt nhìn thấy Hải Bình Tâm bên ngoài canh gác, có chút ngạc nhiên. Hải Bình Tâm cũng không ngăn cản, để bọn họ đi vào.
Dương Triệu Thanh đi vào nhanh chóng đứng bên cạnh ở Miêu Nghị nói thầm một tiếng, sau đó giới thiệu chín người đứng ở dưới:
– Vị này cính là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ mới nhậm chức.
Trước mặt là hai trai hai gái không kiêu ngạo không siểm nịnh, cùng nhau chắp tay:
– Sơn thần Hà Đông Sa Kim Tiêu, sơn thần Hà Tây Tí Ngũ Lý. Hà thần chín khúc trên Ngả Mặc Thanh. Hà thần sáu khúc dưới Bộ Liên Dung, tham kiến đại thống lĩnh.
Phía sau có bốn nam một nữ chắp tay. Nữ nhân lên tiếng trước:
– Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn, dẫn đầu môn hạ Kha Thủ Nghĩa, Cù Ấn, Quyền Tòng Tại, Thương Tử cũng là bốn vị trưởng lão tham kiến đại thống lĩnh.
Bốn người phía sau khó nhọc hưởng ứng theo:
– Tham kiến đại thống lĩnh.
Miêu Nghị giơ tay lên, ra hiệu không cần đa lễ. Lúc này Phi Hồng đã cầm khay từ trong thiền điện đi ra, đưa một ly trà đến trước mặt Miêu Nghị. Miêu Nghị tiện tay cầm lấy, mở nắp uống một hớp, lại thuận tiện đóng lại.
Lúc này Dương Triệu Thanh lại giới thiệu Phi Hồng.
– Vị này chính là Như phu nhân của đại thống lĩnh.
– Gặp qua Như phu nhân.