“Mẹ kiếp”.
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, Diệp Thành vẫn đang ngồi xếp bằng chờ tin tức từ phân thân như một vị tăng già ngồi thiền, bất động như núi.
“Lão Đại”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên một giọng nói, nghe giọng nói này là từ đạo thân Tinh Thần truyền tới.
“Có chuyện gì?”, Diệp Thành hờ hững lên tiếng, hắn vẫn ngồi im bất động.
“Được nghe thấy giọng huynh thực sự cảm động quá”, đạo thân Tinh Thần kích động nói.
Diệp Thành không trả lời, vẫn nhắm mắt tĩnh toạ.
Đạo thân Tinh Thần xấu hổ, ho khan một tiếng: “Ta thấy tiên hoả đạo thân rồi, mà sao huynh không giao việc này cho ta? Để hắn chạy một chuyến rõ xa, nhỡ bị kẻ khác ức hiếp thì sao!”
“Không phải ta không gọi ngươi, mà là ngươi không trả lời ta”.
“Không thể phủ nhận thời gian đó ta đã rơi vào trạng thái ngủ say”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai: “Nhưng cũng không thể trách ta được, mấy ngày nay trạng thái của ta kỳ lạ lắm, thi thoảng lại bị ngủ say, hại ta chẳng dám nhắm mắt”.
“Có chuyện này ngươi phải thành thật trả lời ta”, Diệp Thành lại nói: “Lúc ta ở đầm Vô Vọng, ngươi có liên lạc được với ta không?”
“Đương nhiên là không rồi!”, đạo thân Tinh Thần khẳng định: “Nếu ta liên lạc được với bản thể huynh thì đại quân Thiên Đình đã không mạo hiểm đi vào Bắc Sở, phía Đao Hoàng cũng không tới Bàn Long Hải Vực. Nhưng nói ra cũng lạ, khi ở cấm địa hoang mạc, lão Đại có thể liên lạc được với ta, tại sao khi huynh vào đầm Vô Vọng, hai chúng ta lại mất liên lạc chứ?”
Diệp Thành im lặng, ánh mắt loé lên tia sáng bất định, đây cũng là điều