Cuộc đấu giá ở trong sảnh yến hội vẫn tiếp tục được diễn ra.
Chuyện vừa mới nãy, chỉ bị những người ở trong hàng yến hội xem như là một thanh niên sừng sỏ muốn chống lại nhà nhà họ Lâm mà thôi, bọn họ sẽ không nghĩ đến việc đây là một cuộc so tài giữa các cường quốc hàng đầu trên thế giới.
Triệu Chính Khải ngồi trên ghế sô pha ở chỗ tiếp khách bên ngoài của sảnh yến hội, móc một điếu thuốc ra, không ngừng hít rồi lại nhả khói, cái dáng vẻ ung dung này giống như là vừa đi nghỉ hè về vậy.
“Tôi nói này” Trương Thác ngồi ở đối diện của Triệu Chính Khải, nhìn về phía gương mặt tràn đây mãn nguyện của Triệu Chính Khải liền nhịn không được mà liền cảm thán: “Anh hút điếu thuốc này là từ khách sạn của vợ tôi lấy ra có phải không?”
“Cái cậu thanh niên này, tư tưởng giác ngộ sao lại có thể thấp đến!” Triệu Chính Khải lập tức phản bác lại một tiếng: “Chúng ta bây giờ là đang nói đến việc lớn đấy, lực chú ý của anh có thể nào tập trung lên trên một chút phương diện về vấn đề tiền tài này hay không? Là một vị tiền bối, tôi bắt buộc phải phê bình anh!”
Trương Thác liếc một cái xem thường, cùng với lại Toàn Cảnh Thiên tiếp xúc qua một khoảng thời gian ngắn như vậy rồi cũng đã khiến cho Trương Thác bỏ qua hết tất cả liêm sỉ rồi, một Triệu Chính Khải như này căn bản là không tính làm cái gì hết.
Trương Thác lên tiếng hỏi: “Anh hôm nay định làm như thế nào? Trực tiếp ra tay ở trong khu nội thành sao?”
“Không được đâu” Triệu Chính Khải ngay lập tức lắc đầu: “Mục đích tồn tại của Cửu Cục của chúng ta là cái gì? Không phải chính là bảo vệ luật lệ và duy trì sự ổn định của xã hội hay sao, ở trong khu đô thị nhất định không thể nào động thủ được, Phản Tổ Minh cũng sẽ không làm như thế, cứ xem như là bọn họ điên khùng đi, thì cũng không thành động ở trước mắt những người bình thường, tiếp theo sao điều chúng ta cần dựa vào vào chính là sức mạnh đỉnh cao của những người bình thường, anh chú ý khống chế một chút đi”
“Sức mạnh đỉnh cao của những người bình thường á?”
Trương Thác đối với các câu này có chút sửng sốt, sau đó thì liền hiếu rõ: “Ý của anh chính là không cần phải tức giận á?”
“Đúng vậy đó” Triệu Chính Khải nhún nhún vai, dưới Ngự Khí của sức chiến đấu đỉnh cao, tôi nghĩ là đối với thuật ngữ này anh chắc cũng không còn cảm thấy xa lạ nữa nhỉ, đi thôi, buổi đấu giá chắc có lẽ cũng kết thúc rồi”
“Đi ra phía sau sân khấu à?” Trương Thác lên tiếng, trong cảm nghĩ của anh, cái con người Phản Tổ Minh này, nhất định sẽ đem vật phẩm đi ra đằng sau hậu trường để đánh tráo.