Hồng trưởng lão thở dài: “Tốt xấu gì hiện tại hắn cũng là chấp sự trưởng lão, có thể nhịn được thì nhịn một chút, đợi khi ngươi vào được nội môn ngươi lại tính sổ cũng không muộn.”
Minh Thù nhướng mày: “Sao Hồng trưởng lão biết ta nhất định có thể tiến vào nội môn?”
Hồng trưởng lão thở dài: “Đứa trẻ như ngươi, ta vừa thấy liền biết không phải vật trong ao.”
Khí tức trên người nàng thuần khiết, tuy rằng nhìn không được đạo tâm của nàng, nhưng ông ta cảm thấy đạo tâm của nàng hẳn là cũng là rất ổn.
Người như vậy, cho dù là tam linh căn cũng sẽ một bước lên trời.
Hồng trưởng lão nói thêm mấy câu, sau đó rời đi.
Minh Thù cũng không tò mò rốt cuộc Hồng trưởng lão xuất phát từ mục đích gì.
…
Từ trưởng lão thật sự bẩm báo lên trên, lấy việc nàng không tuân theo sự dạy dỗ lấy tội danh bề dưới phạm bề trên, không tôn sư trọng đạo, muốn trục xuất Minh Thù ra khỏi Ẩn Tông.
Trong lúc nhất thời, số người nhìn Minh Thù chê cười là vô kể.
Cho dù hiện tại không ai dám trêu chọc Minh Thù, cũng không chứng minh được có người yêu mến nàng.
Hồng trưởng lão dường như đang tìm cách giải quyết, nhưng kết quả cuối cùng vẫn được ban xuống.
Có điều kết quả này cũng không đến tay Minh Thù, đệ tử đến tuyên bố đi được nửa đường thì bị người cướp về, sau đó chuyện này liền rơi vào quên lãng.
Ánh mắt Từ trưởng lão nhìn Minh Thù phải gọi là vô cùng dữ tợn.
Mười ngày kể từ sau khi trở về, Vân Dao nhìn qua không có gì khác thường nhưng im lặng hơn nhiều so với trước kia, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Minh Thù lộ ra ý thù hận.
Hài Hòa Hiệu chưa nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy, hiển nhiên giá trị thù hận chưa đạt tiêu chuẩn.
Cách mạng còn chưa thành công, vẫn cần phải nỗ lực. Về phần chuyện của Ma tộc, tông môn không có động tĩnh đoán chừng không điều tra được gì.
…
Góc nào đó ở sân luyện tập.
Thiếu nữ mặc áo đạo sĩ của ngoại môn đang luyện tập pháp thuật, dùng pháp thuật nâng một khối đá lớn qua đầu, nhưng nàng có vẻ hơi quá sức mỗi lần tảng đá đều cách mặt đất không bao xa liền rớt xuống.
Thiếu nữ có chút uể oải. Một thiếu niên chạy đến trước mặt thiếu nữ, sắc mặt không được tốt lắm:
“Tử Lạc, ngươi đắc tội với Huyền Cơ sao?”
Thiếu nữ mơ hồ: “Không có…”
Nàng ta đã nghe qua đại danh Huyền Cơ, đệ tử ngoại môn là đệ tử tạp dịch, hiện tại ai cũng không dám chọc nàng.
Nhưng nàng chỉ là tam linh căn. Nghe nói hiện tại vẫn chưa từng thấy nàng dùng pháp thuật, chỉ dùng tốc độ và vật lộn mà đánh thắng những người đó.
“Thật sao?” Thiếu niên có chút không tin.
Tử Lạc gật đầu, nàng ta và Huyền Cơ chưa từng gặp nhau, làm sao có thể chọc tới Huyền Cơ chứ?
Thiếu niên nghi ngờ: “Vậy nàng ấy tới tìm ngươi làm gì?”
Tử Lạc nghi ngờ hơn: “Tìm ta sao?”
Thiếu niên chau mày: “Nàng ấy ở bên ngoài gọi tên ngươi, cũng không biết muốn làm gì. Ta cùng đi với ngươi.”
Tử Lạc suy nghĩ một chút, từ chối ý tốt của thiếu niên: “Không cần, ta không làm gì có lỗi với nàng ta, chắc là chuyện riêng tự ta đi là được rồi.”
Thiếu niên có chút không yên lòng nhưng Tử Lạc kiên trì, cuối cùng hắn chỉ có thể căn dặn:
“Vậy ngươi cẩn thận chút, danh tiếng người này rất tệ. Nếu có chuyện gì, ngươi gọi to một tiếng, ta dẫn người tới nàng ta cũng không dám khi dễ ngươi.”
Tử Lạc gật đầu. Nàng ta ôm tâm tình thấp thỏm đi tới cửa chính sân luyện tập.
Minh Thù ngồi trên đầu con sư tử đá ngoài sân luyện tập ngửa đầu nhìn trời, những người xung quanh đều cách khá xa chỉ trỏ nàng. Tử Lạc nhìn tư thế kia đột nhiên sờ sợ, không dám đi qua.
Nàng ta khẽ cắn môi, một lúc sau đi tới bên cạnh sư tử đá dưới cái nhìn soi mói của mọi người:
“Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Minh Thù cúi đầu liếc mắt nhìn nữ chính, không cố gắng biểu hiện ra khí chất giống như nữ chính giả, toàn thân Tử Lạc đều lộ ra linh khí tựa như một khối bảo ngọc thuần khiết không nhiễm bẩn.
Minh Thù cầm Bích Hải Thạch đến tìm nữ chính. Nàng quan sát nữ chính từ đầu đến chân. Ngoại môn có tổng cộng mấy sân luyện tập, nữ chính không cùng một sân luyện tập với Vân Dao, cho nên Minh Thù mong ngóng chạy đến xem nữ chính vài lần.
Tử Lạc bị Minh Thù nhìn rất không tự nhiên: “Xin hỏi, ngươi có chuyện gì không?”
Minh Thù hỏi: “Ngươi biết làm cơm không?”
Tử Lạc sững sờ tại chỗ, làm cơm sao?
Tử Lạc không biết Minh Thù muốn làm gì, nhưng nhìn nàng như vậy thấy có chút lạnh người, sau đó nàng ta cúi đầu lắp bắp:
“Biết… Biết một chút.”
Minh Thù nhảy xuống khỏi sư tử đá, cười híp mắt: “Làm cho ta bữa cơm, ta cho ngươi đồ tốt.”
“Cái… Cái gì?”
Nấu cơm cho nàng sao? Đó là yêu cầu gì vậy?
Tử Lạc nhìn xung quanh một chút, người vây xem càng ngày càng nhiều. Nàng ta suy nghĩ một chút:
“Vậy ngươi đi theo ta đi, ta sẽ làm một ít…”
Minh Thù ôm tâm tình khát khao đi theo Tử Lạc.
***
(*) Nói hươu nói vượn: nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không có thật, không thực tế.