Nhưng mà… Nhà họ Lâm kia quá khổng lồ!
Nhà họ Hoa ở trước mặt họ chính là con kiến hôi trước mặt người khổng lò. Nếu như nhà họ Lâm nghiêm túc thì chỉ cần thoáng lay động mạng lưới quan hệ thôi, chỉ sợ nhà họ Hoa phải biến mắt khỏi Thượng Hải ngay lập tức.
Chủ động đi công kϊƈɦ nhà họ Lâm ư?
Đây không phải lấy trứng chọi đá sao?
Hoa Thanh Tùng lâm vào tình thế lưỡng nan.
“Đã từng nghe đến chuyện của Nam Phái chưa?” Lúc này, Lâm Dương lại lên tiếng.
*Nam Phái? Tôi đã từng nghe rồi.”
Hoa Thanh Tùng ngơ ngác nói.
Ban đầu ôgn ta vn là muốn phái người đến Nam Phái tìm thầy trị bệnh, nhưng người phái đi đã mang đến tin tức của Nam Phái, có thể nói là làm Hoa Thanh Tùng hoàn toàn chặt đứt cái suy nghĩ này, cũng làm ông ta khϊế͙p͙ sợ tới cực điểm.
Nam Phái… bị người ta cưỡng ép giải tán.
Tắt cả đều đã không còn tồn tại nữa.
Tuy rằng không biết người của Nam Phái rốt cuộc đã chạy đi đâu, nhưng viện học thuật đã hoàn toàn hoang phế.
Hoa Thanh Tùng hoàn toàn không biết rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội người nào, sao lại đột nhiên bị giải tán, nhưng ông ta hiểu rõ… Kẻ làm Nam Phái giải tán kia nhất định là một nhân vật lớn có mánh khoé thông thiên, là loại tôn tại mà ngay cả ông ta cũng không thể không ngước mắt nhìn.
Đang yên đang lành sao Lâm Dương lại nhắc tới Nam Phái?
Hoa Thanh Tùng chẳng hiểu ra sao, nhưng một lát sau, ông ta đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, hô hấp cũng hoàn toàn đình trệ.
Ông ta mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Dương, ngón tay ông ta run rầy không ngừng.
“Lâm… Lâm thần y… Chẳng lẽ là… là cậu… cậu làm Nam Phái… giải tán?”
“Đúng vậy.” Lâm Dương thản nhiên đáp lại.
Một lời này gần như đã đã làm đại não của vợ chồng Hoa Thanh Tùng nổ tung đến mức trống không, không thể suy nghĩ tiếp được nữa.
“Trêи thực tế Nam Phái không hề giải tán, phần lớn người của Nam Phái đều bị tôi hợp. nhất. Tôi đã thành lập một tổ chức y học mới, tên là phái Huyền Y. Viện trường Hùng Trường Bạch của Nam Phái cũng ở bên trong, còn có đại đa số bác sĩ thiên tài.” Lâm Dương nói.
Hoa Thanh Tùng hít một hơi khí lạnh, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Lâm Dương có sự tự tin như vậy.
“Hiện tại ông còn muốn đắn đo gì nữa không?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
Chỉ thấy Hoa Thanh Tùng vội bò dậy, khom người một cái thật sâu đối với Lâm Dương, vội hô: “Anh Lâm, từ hôm nay trở đi Thanh Tùng sẽ lấy mệnh lệnh của ngài, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vượt lửa qua sông cũng không chối từ!”
Dút lời, ông ta vội vã ra hiệu bằng ánh mắt cho mẹ Hoa còn mang vẻ mặt ngơ ngác ở bên cạnh.
Lúc này mẹ Hoa mới lấy lại tinh thần, cũng vội chạy tới cúi người với Lâm Dương.
Nếu như Lâm Dương thật sự nắm giữ Nam Phái… thì cho dù không thể chống lại nhà họ Lâm nhưng ít nhất cũng có cơ hội giữ được nhà họ Hoa bọn họ…
“Các người đều là người thông minh, cũng chính là vì điểm này nên mới khiến tôi thả cho các người một con ngựa. Tôi hy vọng các người có thể tự giải quyết cho tốt, không cần làm một vài chuyện ngu xuẩn nữa. Suy cho cùng từ trước đến giờ cơ hội đều chỉ có một lần, mát đi nữa thì hối hận cũng không kịp đâu.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói rồi phất phát tay: “Trở về chuẩn bị đi, trong vòng ba ngày tôi muốn nghe thấy bên chỗ nhà họ Lâm có tin tức truyền đến.”
“Vâng… Vâng… Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!”
Hoa Thanh Tùng liên tục gật đầu, tiện đà bước nhanh lui về phía sau, cũng không để ý tới mẹ Hoa mà ỉu xìu chạy mất.
“Ông đợi tôi với…” Mẹ Hoa run rẩy vội vã kêu, cũng lập tức chạy đi.
“Cậu Lâm, những người này thì phải làm sao?” Yến Mại quét mắt nhìn những người áo đen trong phòng hỏi.
“Bảo bọn họ thu dọn đi.” Lâm Dương nói.
“Vâng ạ.” Yến Mại đi rồi đi xuống.
“Cậu Lâm, cứ buông tha bọn họ như vậy sao? Không khỏi quá lợi cho bọn họ rồi. Những kẻ đó đều là cáo già cả đấy, rất có khả năng sẽ lật lọng.” Cung Hỉ Vân hơi không cam lòng nói.
“Giết bọn họ chỉ được vui vẻ nhất thời chứ không có lời. Ở trong mắt tôi, bọn họ vẫn luôn là kẻ địch, nhưng kẻ địch của tôi không chỉ là một người, tôi càng thích để kẻ địch của mình đi đánh kẻ địch khác hơn. Vhư vậy thì người đạt được lợi ích không phải là tôi sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Cung Hỉ Vân gật gật đầu, nhưng trái tìm lại nhảy tới tận cổ họng.
Kẻ địch?
Dựa theo ý trong lời này của Lâm Dương mà xem thì nhà họ Lâm kia… cũng là kẻ địch của anh?
Từ khi nào mà cậu Lâm lại đắc tội đến sự tồn tại khổng lồ và khủng bố như vậy chứ?
Cung Hï Vân không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động trêи bàn của Lâm Dương lại vang lên lần thứ hai.
Lâm Dương quét mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, là Lạc Thiên, bèn nhận điện thoại.
“Lạc Thiên, sao rồi? Đã sắp xếp cho máy người Tô Nhan rồi chứ?” Lâm Dương hỏi.
Nhưng lại nghe được tiếng nói nghẹn ngào của Lạc Thiên.
“Lâm Dương, Tiểu Nhan cô ấy… cô ấy sắp không xong rồi…”
“Cô nói cái gì?” Lâm Dương kinh ngạc.