– Phía trước đi qua rất nhiều người, nói là muốn giết người nào đó, chúng ta sợ bị bọn họ hại nên trốn ở nơi này.
Lão nhân nhìn Mạnh Hàn thập phần hòa ái, cũng trầm tĩnh lại, cung kính trảlời. Hắn cũng nhìn ra trong lúc này chỉ có Mạnh Hàn là mặc quần áo vàtrang sức quý tộc, hẳn là dẫn đầu, trả lời vấn đề cũng nhìn Mạnh Hàntrả lời.
– Rất nhiều người muốn giết người?
Mạnh Hàn ngẩn ngơ, lập tức ý thức được điểm không bình thường, nhìn đằng sau nói một câu:
– Gavin, George, đi xem!
Hai ám dạ tinh linh không nói hai lời, thân hình nhanh chóng biến mất tạichỗ. Nhưng Mạnh Hàn cũng không cảm thấy có gì không bình thường, tiếptục nhìn lão nhân bắt chuyện:
– Lão nhân gia, các ngươi đang đi tới nơi nào?
– Đi Hoàng Sa Trấn!
Lão nhân vẫn có chút câu nệ như trước, nhưng mà trả lời không có chậm chútnào. Hắn trả lời làm cho Mạnh Hàn ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi ngượclại:
– Đi Hoàng Sa Trấn làm cái gì? Chỗ nguyền rủa ah, các ngươi không sợ?
– Mọi người sống không nổi thì sợ gì nguyền rủa?
Lão nhân cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô gái bên cạnh, biểu lộ thập phần hiền lành:
– Nghe nói Hoàng Sa Trấn hiện tại rất không tồi, chúng ta sang đây xem có thể kiếm ăn hay không.
– Vị tiểu thư này là?
Mạnh Hàn nhìn qua cô gái bên cạnh lão nhân, cười hỏi.
– Đây là cháu của ta, Amanda. Ta là Roger, đại nhân.
Thời điểm này lão nhân mới tự giới thiệu, vội vàng nói cho Mạnh Hàn nghe.Amanda nghe được gia gia nói thì nở nụ cười, giống như chào hỏi.
Nhìn thấy nụ cười trong nháy mắt, Mạnh Hàn đột nhiên có một loại ảo giác đây là nụ cười tự tin, xuất hiện trên một người mù lòa quả thực làm ngườikhác cảm thấy đáng tiếc. Không tự chủ được Mạnh Hàn mỉm cười với nàng,nhưng lập tức ý thức được nàng căn bản không nhìn được.
– Nàng nhìn không được, đại nhân.
Roger vừa nhìn thấy Mạnh Hàn mỉm cười, liền vội vàng nhắc nhở Mạnh Hàn. Lúcnói chuyện âm thanh rất rõ ràng, giống như đang nhắc nhở người chungquanh, hai người bọn họ một già, một mù lòa, không đáng cho mọi người đề phòng sâm nghiêm như vậy.
– Thực xin lỗi.
Mạnh Hàn theothói quen nói một câu xin lỗi, ánh mắt nhìn lên gương mặt của Amandanhưng trong lòng đang hồ nghi, phía trước có không ít người, còn muốngiết người, bọn họ là nhằm vào ai?
Chính mình! Mạnh Hàn một chútcũng không khách khí lập tức đem mục tiêu đặt lên bản thân mình. Trênđường về Hoàng Sa Trấn xuất hiện một đám người muốn giết người, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có mục tiêu khác, duy nhất có thể có thể là mình.
Hơn nữa Mạnh Hàn cơ hồ có thể khẳng định, những người này nhất định có liên quan tới thành chủ Bạo Phong Thành Eder. Đối phương sở dĩ thả ngườithống khoái như thế, nói không chừng đã sớm tồn tâm tư như vậy. Trên tay cầm văn bản chuyển nhượng xong, sau đó mình lại chết đi, vậy mỏ đá cơhồ đã vào túi của Eder, đây mới là mục đích thật sự.
Đối phươngmuốn giết mình, Mạnh Hàn cũng không phải là người hiền lành duỗi cổ chongười ta chém giết. Khá tốt chính mình trên đường đi cùng Elyse nói Eder sẽ trả thù trong thời gian ngắn, nhưng không ngờ đối phương to gan nhưvậy, trực tiếp vào lúc này nổi sát tâm lên. Đoán chừng nếu không phải sợ giết Mạnh Hàn trước mặt mọi người khó mà bàn giao, nói không chừng trên quảng trường Bạo Phong Thành đối phương đã động thủ.
Nghĩ vậyMạnh Hàn nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Chính mình đối với người thếgiới này, nhất là tưởng tượng thái độ của quý tộc quá mức thiện lương.Còn cho rằng đối phương cầm tiền sẽ không giết người, lại không ngờ rằng những tên này còn ngoan độc hơn cả cường đạo, tiền cũng muốn, mệnh cũng cầm.
– Ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Trong miệng Mạnh Hàn nói một câu này, nhưng trong lòng tại may mắn khôngthôi. Nếu như không phải tinh thần lực của mình tăng lên phát hiện Roger đang vụng trộm bên này, nói không chừng sẽ đâm đầu vào trong vòng maiphục. Nghĩ lại đã đổ mồ hôi lạnh.