Nói một cách khác, Dương tứ gia phải gánh một trách nhiệm rất lớn cho khúc mắc của Lăng Thái Hư.
Tục ngữ nói, đời cha ăn mặn đời con khát nước! Dương tứ gia đã mắc nợ Lăng Thái Hư, Dương Khai há có thể đặt mình ngoài cuộc được?
Suy nghĩ lại, Dương Khai liền vui vẻ tươi cười:
– Xin Sư công bớt giận, lão Dương tứ gia đó thật không biết phải quấy, người đừng chấp nhặt với lão ta làm gì.
Lăng Thái Hư vốn đang nghiêm mặt, thấy Dương Khai quay ngoắt như vậy, không khỏi vui mừng:
– Người hiền lành như Lão đại sao lại sinh ra đứa láu cá như con chứ?
– Đại trượng phu biết co biết duỗi. Dương Khai thấy thần sắc của người như vậy thì biết vừa rồi người cũng chỉ đùa thôi, chứ không thực sự tức giận.
Lăng Thái Hư hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
– Lão đại không phải là người biết nói dối, kỳ thực ba năm sau khi nhập môn, nó đã nói cho lão phu biết thân phận của mình, thế nên lão phu đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc nó sẽ rời khỏi Lăng Tiêu Các, con không cần quá bận tâm.
Dương Khai khẽ gật đầu, thuận miệng tâng bốc:
– Sư công đại nhân đại lượng, ngày nào đó con trở về Dương gia, sẽ thay người giáo huấn lão ta.
Khóe miệng Lăng Thái Hư nhếch lên, trông như muốn cười, nhưng rồi lại nén xuống.
– Vào ngày con đến Lăng Tiêu Các, lão phu đã nhận được thư của cha con. Sở dĩ ta mặc kệ con vì đây chính là ý của cha con. Cha con nói trong thư là con không hề thích hợp để tu luyện, chỉ mong con có thể bình an sống qua mười năm ở Lăng Tiêu Các, đợi Dương gia triệu hồi.
Lăng Thái Hư giải thích.
– Con có biết vì sao mình không thích hợp việc tu luyện không?
Lăng Thái Hư hỏi.
– Cha nói tư chất con từ nhỏ đã kém.
Dương Khai nhíu mày.
– Ừm, vì trước đây nó từng bị trọng thương, bao năm nay vẫn chưa lành hẳn, thế nên mới dẫn đến việc con sinh ra đã kém cỏi về tư chất.
Lăng Thái Hư gật đầu, rồi ngay lập tức đưa ánh mắt sáng rỡ nhìn Dương Khai,
– Tư chất kém bẩm sinh cơ hồ không thể trị khỏi, nhưng bây giờ con lại tu luyện được rồi, hơn nữa thiên tư xuất chúng, thực lực thăng tiến vô cùng nhanh. Lão phu không quản bên trong rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì, nhưng sau này, ngoài cha mẹ con ra, con không được tiết lộ với bất kỳ ai khác.
Dương Khai gật đầu lia lịa. Tuy đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện thẳng thắn cùng vị Sư công này, nhưng Dương Khai có thể cảm nhận được sự quan tâm và chân thành của người.
– Kỳ thực nếu con chỉ là một đệ tử bình thường, thì lão phu sẽ không quản con làm gì, con vẫn sống mới là điều hạnh phúc nhất, tuy phải chịu khổ cực, hiếp đáp, nhưng vẫn được sống. Song, nếu con đã có tư chất và thực lực rồi, thì lão phu có muốn mặc kệ cũng khó. Màn đại náo của con hôm trước là để dẫn dụ lão phu ra đúng không?
Dương Khai cười ngượng ngập:
– Vốn dĩ con không ngờ được là người đâu, con cứ tưởng một trong Ngũ đại trưởng lão mới có quan hệ với cha con kia.
Lăng Thái Hư cười ha hả:
– Con không ngờ được cũng phải. Cha con đưa con đến đây, một là để bảo toàn sự bình an cho con, hai là để con gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng ta. Cha con quá thuần phác, vẫn luôn tưởng đó là do lỗi của mình. Kỳ thực, lão phu chưa bao giờ trách cha con cả.
Dương Khai nghe thế cũng thở dài buồn bã, không biết nên an ủi thế nào cho phải.
– Được rồi, nghi vấn của con đã được giải tỏa rồi chứ?
Lăng Thái Hư mỉm cười nhìn Dương Khai.
– Dạ.
Dương Khai có phần ngại ngùng, mấy ngày này hắn cứ suy nghĩ mãi, rất nhiều chuyện nghĩ nát óc vẫn không ra, hôm nay nhờ cuộc nói chuyện với Sư công này mà cuối cùng đã ngộ ra tất cả.
– Giờ đến lượt lão phu.
Lăng Thái Hư chợt nghiêm mặt.
– Sư công có gì cần hỏi ạ?
Dương Khai nhìn người đầy nghi ngờ.
– Khí tức của con!
Vẻ mặt Lăng Thái Hư cực kỳ nghiêm túc,
– Trong trận chiến hôm trước, ta nhận thấy khí tức của con hung bạo tanh máu, còn hơn hẳn Nhị đệ tử năm xưa. Lão phu chỉ hỏi con một câu, con có tu luyện công pháp tà ác nào không?
– Không có!
Dương Khai lắc đầu quả quyết, hắn cũng biết Bất Khuất Chi Ngạo có điểm quái lạ, liền vội vàng thi triển võ kỹ thần bí này ra.
Nguyên khí lay động, một thân thực lực của Dương Khai nhảy vọt từ Ly Hợp cảnh nhất tầng lên Ly Hợp Cảnh đỉnh phong, năng lượng dồi dào, tà khí đầy người.
Sát khí đằng đằng, ngạo mạn vô cùng, nhìn xuống thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Đôi mắt thâm sâu của Lăng Thái Hư nhìn đăm đăm vào con ngươi Dương Khai, dường như có thể xoáy vào tận hồn phách hắn.
– Thủ kiếm!
Lăng Thái Hư trầm giọng nói.
Trường kiếm đỏ thẫm ngay lập tức xuất hiện trên tay Dương Khai, có Tu La Kiếm trong tay, sát khí càng thêm nồng đậm.
Món Chấn Tông bí bảo của Tu La Môn này dường như rất thân thiết với nguyên khí của Dương Khai. Hai bên cộng hưởng hô ứng. Lúc cầm kiếm và lúc không có kiếm, Dương Khai như hai người khác nhau.
Lăng Thái Hư không chớp mắt dõi theo Dương Khai, cảm nhận kỹ càng những thay đổi trong cơ thể và sự dao động cảm xúc của hắn. Nét mặt cảnh giác nghiêm nghị dần dần trở nên thư thái, chợt lại kinh hoàng chấn động, biến hóa khôn lường.
Thật lâu sau, Lăng Thái Hư mới khẽ gật đầu.
Dương Khai thu hồi Tu La Kiếm, rồi xua đi Bất Khuất Chi Ngạo, khôi phục trạng thái bình thường.
– Nhìn thì như tẩu hỏa nhập ma, nhưng thực chất không phải.
Lăng Thái Hư khẽ chau mày,
– Thần thức của con vẫn tỉnh táo đúng không?
– Dạ.
– Kỳ lạ, khí tức cuồng bạo khát máu như vậy, kể cả lão phu, phải chịu đựng trong một thời gian dài cũng sẽ bị khơi dậy tâm ma, hỗn loạn tâm thần. Sao con lại không bị ảnh hưởng?
Trầm tư hồi lâu, ánh mắt của Lăng Thái Hư chợt sáng lên:
– Đúng rồi, con tu luyện quyết pháp thuộc tính dương. Chí cương chí dương, chính là khắc tinh của âm tà lệ khí, có nguyên khí thuộc tính dương hộ thân mới có thể giúp con tránh khỏi sự trầm luân.
Nói xong, Lăng Thái Hư cũng tự ngẩn người, hai thứ xung đột mâu thuẫn này sao lại kết hợp một cách hoàn hảo trong cùng một người đến thế?
Suy tư thật lâu cũng không nghĩ ra, tuy Lăng Thái Hư biết Dương Khai có bí bảo nào đó có thể kết hợp hai loại khí tức này, nhưng vẫn không hé miệng hỏi nửa câu.
Ngước mắt lên, Lăng Thái Hư nói:
– Hôm trước con đã gây náo loạn một phen, lại tiết lộ việc có võ kỹ Huyền cấp, sau này chỉ e sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn.
– Vậy thì… con sẽ tạm lánh khỏi nơi này.
Dương Khai sớm đã có dự định.
Lăng Thái Hư bật cười:
– Con có thể lánh đi đâu được? Tạm thời đừng chạy lung tung ra ngoài, cứ ở trong tông môn đã.
Dạ