Mấy tên gia đinh lập tức bước lên trước dùng móc câu sắt móc vào đầu quái mị lôi đi.
– Ngươi bị thương sao?
Tiêu Linh Chỉ nhìn vết rách trên lưng Hàn Mạc, vết rách lộ ra da thịt, đúng là có máu tươi chảy ra, không khỏi chau mày, bước đến phía sau Hàn Mạc nói:
– Ngươi đứng im.
Hàn mạc cười cười nói:
– Không có gì ghê gớm đâu.
Tiêu Linh Chỉ nhíu mày nói:
– Vết thương sẽ gây nhiêm trùng, ta giúp ngươi bôi thuốc.
Thế là nàng lấy ra một bình nhỏ Kim Sang dược, nói với Hàn mạc:
– Lại chỗ hồ nước ta giúp ngươi rửa.
Hàn Mạc cũng không từ chối, bước đến bên hồ nước, ngồi trên một phiến đá.
Tiêu Linh Chỉ nhè nhẹ xé rách áo ở vết thương trên lưng, lộ ra phần lưng màu đồng, có thể nhìn thấy rõ những vết máu, máu tươi chảy ra.
Tiêu Linh Chỉ lấy khăn tay ra, nhúng xuống nước rồi rửa vết thương cho Hàn Mạc, nhìn vết thương trên lưng Hàn Mạc, ánh mắt nàng lộ ra vẻ rất khó hiểu.
Đó là ánh mắt rất mâu thuẫn, trong lòng nàng dường như rất hỗn loạn.
Làn da Hàn Mạc bóng loáng và rắn chắc, dáng người hắn không có vẻ cao to nhưng từng cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức sống.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng rửa sạch vết thương, cảm nhận được cơ thể Hàn Mạc đang run lên vội hỏi:
– Đau à? Ta sẽ nhẹ tay hơn!
– Không sao!
Hàn Mạc cười ha ha nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
– Ta chỉ không ngờ nó mạnh hơn con người nhiều. Quân sư, việc này đừng tiết lộ ra ngoài, nếu mọi người biết chuyện ta đường đường là Hàn ngũ thiếu gia lại bị một con súc sinh làm bị thương thì ta đúng là không còn mặt mũi nào.
Tiêu Linh Chỉ thổi nhè nhẹ, nói:
– Ở nước Nam Phong quái mị được xem như là thần minh, mỗi năm còn cống thịt người cho nó, tàn nhẫn vô cùng, nó thích nhất đột nhiên tấn công, hôm nay… hôm nay may cho ngươi.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
– Cũng không có gì, anh hùng cứu mĩ nhân, từ cổ chí kim đều chuyện nên làm.
– Anh hùng cứu mĩ nhân?
Tiêu Linh Chỉ không kìm nổi mỉm cười, nói:
– Ngươi là anh hùng sao?
– Ít nhất cũng cứu được một mĩ nhân!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
– Không cần biết ta có phải là anh hùng hay không, một người phụ nữ đẹp như nàng gặp nguy hiểm, ta đường đường là một đấng nam nhi gặp chuyện này nếu như không ra tay cứu giúp e rằng ông trời cũng không tha cho ta.
Tiêu Linh Chỉ lau khô vết máu trên lưng Hàn Mạc, mở bình, lấy Kim Sang dược bôi lên vết thương cho hắn, rất nhẹ nhàng, dịu dàng và cẩn thận, dường như sợ làm Hàn Mạc đau.
Tiểu tử này mỗi lần xuất hiện đều giúp đỡ mình, cứ như là ý trời vậy, mỗi lần mình gặp khó khăn, “hắn” cứ như là sứ giả được ông trời phái đến cứu mình, luôn luôn cười cười nói nói giúp mình thoát khỏi nguy hiểm.
– Ta là người của Tiêu gia, vì sao ngươi luôn luôn giúp ta!
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói.
Hàn Mạc cười nói:
– Có lẽ ta thật sự thích cảm giác được làm anh hùng.
– Nếu như đó không phải là quái mị mà là thích khách, ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Đó có thể là một thanh kiếm đâm vào người ngươi chứ không phải là mấy vết thương nhẹ.
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng hỏi.
– Vậy thì ta chỉ trách mình kém may mắn thôi.
Hàn Mạc nhún vai:
– Nhưng vận may của ta từ trước tới giờ đều rất tốt… Ta nói với nàng một bí mật nhé?
– Bí mật gì?
Tiêu Linh Chỉ ngẩng đầu lên, thấy Hàn Mạc quay đầu lại, mắt hắn sáng và trong suốt.
– Khi còn nhỏ sức khoẻ của ta rất tồi.
Hàn Mạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh Chỉ đang ngồi trước mặt mình, nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của nàng rồi chậm rãi nói:
– Mẫu thân ta ngày ngày cầu Phật tổ, cầu Bồ Tát phù hộ cho ta bình an. Năm ta ba tuổi ta đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ, có một vị Kim Quang Bồ Tát nói với ta, vì mẫu thân của ta thành kính, thiên đế đã mở thần tiên hội nghị, thảo luận, ban cho ta một đời bình an. Ông ta nói với ta, cả đời này ta sẽ được sống bình an, hơn nữa còn cưới được rất nhiều vợ đẹp, sinh một bầy con cháu… Đó là bí mật của ta, chí nói với nàng thôi, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài!
Tiêu Linh Chỉ sửng sốt, ngay lập tức cười nói:
– Ngươi nói dối.
– Ta không nói dối nàng, tin hay không tuỳ nàng. Nhưng từ trước tới giờ ta đều rất may mắn.
Hàn Mạc nháy mắt, tủm tỉm nói, điệu cười như gió mùa thu.
Tiêu Linh Chỉ buồn bã nói:
– Ngươi đến sống ở Yến Kinh, lại là con cháu quý tộc, muốn một đời bình an e rằng nói thì dễ làm mới khó.
Dừng một lúc, nhìn chằm chằm Hàn Mạc nói:
– Vì ta mà ngươi mạo hiểm có đáng không?
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
– Kỳ thực ta cảm thấy, có những lúc làm một số chuyện không cần thiết phải hỏi lòng mình xem có đáng hay không, chỉ hỏi lòng mình có muốn làm hay không!
Ánh mắt Tiêu Linh Chỉ có vẻ rất kỳ lạ, quay đầu nhìn hồ nước, nước trong veo, dưới ánh đèn trong vườn ao tĩnh lặng như gương.
Một lúc sau nàng mói quay người lại, nói:
– Dáng vẻ người như vậy đi ra ngoài không hay, ta đi lấy cho ngươi bộ quần áo, ngươi ở đây đợi ta.
Cũng không đợi Hàn Mạc trả lời đã quay người đi, trong nháy mắt bóng nàng biến mất sau dãy núi giả trong vườn.
Lúc đó Hàn Mạc mới dơ tay trái lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, thì thào nói một mình:
– Đúng là rất thơm, ngực của tiểu nữ này thật là lớn, tay của ta ôm không hết, không nhận ra thật không nhận ra!
Một lát sau, không phải Tiêu Linh Chỉ mà là Tiểu Quân mang đến một bộ cẩm y sạch sẽ, Hàn Mạc cũng không khách sáo khoác lên người, sau đó mới cảm ơn Tiểu Quân, nói vài câu linh tinh rồi theo lối cũ về phòng khách.