Vô Song và Lô Ngọc Địch đứng ở cửa thành, nhìn từ xa lại. Chỉ thấy hai người hai ngựa làm bụi bặm dấy lên mịt mù, khí thế hung hăng chạy thẳng tới Vô Song thành.
Vô Song tò mò nhìn lại: “Có khách tới à?”
“Chắc là người cầm Vô Song lệnh.” Lô Ngọc Địch nói: “Dọc đường đi không có đệ tử nào bắn tên lệnh, chắc không phải kẻ địch. Chỉ có điều gần nhất có ai tới đây chứ? Chẳng lẽ Bạch Vương điện hạ phái người tới?”
“Không giống, huynh xem khí thế thúc ngựa đi.” Vô Song suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hình như là tới cướp người.”
Hai người kia càng chạy càng gần, cuối cùng Vô Song và Lô Ngọc Địch cũng thấy rõ dung mạo người tới. Vô Song khen: “Là một cô gái xinh đẹp cùng một thiếu niên anh tuấn uy vũ.”
Lô Ngọc Địch ngẩn ra một chút, sau đó cau mày: “Sư đệ nói đúng, là tới cướp người thật.”
“Hả?” Vô Song tò mò quay đầu lại: “Là ai?”
“Tám năm trước nữ nhân bên dưới cũng cầm Vô Song lệnh, vừa thúc ngựa đi vừa hét, sau đó tới dưới thành, chỉ đích danh muốn gặp mặt sư phụ.” Lô Ngọc Địch nói
Vô Song nhướn mày: “Lạc Hà Tiên Tử?”
“Đệ nhớ cơ à?” Lô Ngọc Địch kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, không nhớ nhược điểm của sư phụ chắc lúc luyện kiếm đã bị sư phụ đánh chết rồi.” Vô Song nhún vai một cái.
“Năm xưa khi sư phụ cầm kiếm xông xáo giang hồ đã kết tình duyên với Lạc Hà Tiên Tử. Sau đó sư tổ truyền lệnh gọi về, hai người lưu luyến chia tay. Sư phụ bèn đưa một tấm Vô Song lệnh cho Lạc Hà Tiên Tử, bảo cô ấy sau này tới Vô Song thành tìm sư phụ. Thế nhưng mới chia tay có ba tháng Lạc Hà Tiên Tử đã tới, chỉ tiếc là mới đi được tới dưới thành.” Lô Ngọc Địch thở dài. “Là đã bị sư tổ đánh về. Một người là môn nhân Tuyết Nguyệt thành, một người là đệ tử Vô Song thành, vốn không nên có duyên phận gì.”
“Tiếc thay.” Vô Song ngưng cười hiếm thấy, hạ giọng nói: “Vốn là một cặp người ngọc.”
“Ngươi còn biết dùng từ cao thâm như người ngọc cơ à?” Lô Ngọc Địch giật mình nói.
Vô Song trợn mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Sư huynh, trí nhớ ta không tốt chứ không phải là không có học thức.”
“Chờ đã.” Lô Ngọc Địch ngẩng đầu lên: “Phía sau có người đang đuổi theo. Hình như là các đệ tử giữ thành cùng với… đám người ở Thiên Hạ phường. Hóa ra Vô Song lệnh lần này là lấy được từ Thiên Hạ phường.”
“Với võ công của Lạc Hà Tiên Tử cần gì Vô Song lệnh?” Vô Song hỏi.
“Cô ấy sợ sư phụ biết mình tới, sư phụ sẽ bỏ chạy.” Lô Ngọc Địch nói.
“Chạy á?”
“Đúng vậy, chạy nhiều lần lắm rồi.”
Lạc Hà Tiên Tử ở dưới thành thúc ngựa dừng lại, cao giọng quát: “Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta.”
Đám người truy đuổi phía sau dừng lại cách Lạc Hà Tiên Tử ba mươi trượng, bị tiếng quát mang theo nội lực thâm sâu của cô chấn tới mức trong lòng run rẩy, không dám tiến lên phía trước.
“Cô ta là ai vậy?” Đệ tử Vô Song thành hỏi.
“Là Lạc Hà Tiên Tử, Tuyết Nguyệt thành Doãn Lạc Hà!” Người của Thiên Hạ phường đáp.
“Hả? Thế chẳng phải người chỉ đứng sau ba vị thành chủ ở Tuyết Nguyệt thành à?” Đệ tử Vô Song thành kinh hãi, rối rít lui lại phía sau, không dám tiến lên.
“Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta!” Doãn Lạc Hà lại hô.
“Làm thế nào đây.” Lô Ngọc Địch thở dài: “Nữ nhân này rất khó đối phó. Giờ mà đi báo để sư phụ chạy cũng chẳng kịp nữa rồi. Mấy lão già kia chắc cũng chẳng chịu giúp. Chúng ta mà có đánh cũng chưa chắc thắng được cô ta.”
“Không sao.” Vô Song tung người nhảy một cái, từ trên cửa thành hạ xuống, tay mang theo một hộp kiếm như cưỡi gió tới, dáng vẻ tựa tiên nhân. Lạc Minh Hiên thở dài: “Võ công thật đẹp. Không ngờ Vô Song thành cũng có đệ tử trẻ tuổi ưu tú như vậy.”
Vô Song hạ xuống trước mặt hai thầy trò, cắm hộp kiếm xuống đất ngẩng đầu nhìn hai người mỉm cười: “Hai vị khách quý, xin chào.”
“Ngươi là ai?” Doãn Lạc Hà cau mày, ánh mắt lướt qua hộp kiếm được điêu khắc tinh xảo mỹ lệ kia, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Tiên tử bảo ta xuống hai lần cơ mà, sao lại không nhận ra ta?” Vô Song vẫn mỉm cười: “Ta chính là thành chủ Vô Song thành mà ngươi muốn tìm, Vô Song.”