Ở nơi khuất mắt cô không thấy, khoé môi anh cong lên tạo thành nụ cười nhạt, đôi mắt đã trở về sự lạnh lùng như thường.
Thẩm Tây Thừa ăn tối, cô ngồi đối diện trò chuyện với anh. Đang trong lúc ăn táo bỗng di động có tiếng chuông, cô rũ mắt nhìn tên người gọi, sau đó bắt máy.
Khúc Yên hỏi:”Alo Mạc Hàn. Sao thế?”
Thẩm Tây Thừa đã rút kinh nghiệm không ít, khi nãy thấy người gọi anh cũng khong hỏi là ai mà tự anh liếc nhìn. Cũng không tỏ ra tức giận vì đó là Mạc Hàn.
Mạc Hàn:”Cậu có đến tiệc mừng thọ ông tôi được không?”
Nhắc tới ông nội Mạc cô mới nhớ đến tiệc mừng thọ. Bây giờ là lúc cô nên trau dồi kiến thức, nếu trở về Mỹ ít nhất là phải mất ba ngày. Cô lại có chút khó xử, do dự nói:”Mạc Hàn, tớ chắc đến không được. Tớ đang bắt đầu học chương trình Mười Hai. Thời gian tới tớ sẽ không quá rảnh được. Cậu bảo ông nội Mạc đừng giận tớ nhá?”
Mạc Hàn kinh ngạc:”Cái gì? Cậu cũng học chương trình Mười Hai rồi à? Tôi cũng thế!”
Khúc Yên chớp mắt:”Thật sao? Cậu cũng thế sao. Trùng hợp thật đấy.”
Mạc Hàn cười nhạt:”Cậu có ý định gì cho Đại Học chưa? Có muốn học ở Anh không?”
Khúc Yên hít một hơi sâu, cười vui vẻ:”Trời ạ Mạc Hàn, suy nghĩ của cậu giống hệt tớ. Tớ cũng định đến đó để học cùng chị Ernesta, cậu có định học ở trường đó không?”
Mạc Hàn dịu dàng nói:”Chị Ernesta học ở trường hàng đầu nước Anh, cần phải có số điểm “ngon” và bài luận tốt. Cậu ổn không?”
Khúc Yên suy nghĩ:”Sau khi học lớp Mười tớ đã có kham khảo và viết khoảng ba bài luận rồi. Dù không giỏi về luận nhưng điểm tớ cũng không xem là tệ. Tớ nghĩ là ổn.”
Mạc Hàn nói:”Vậy được, cậu nên tập viết từ thêm bây giờ đi. Chúng ta sẽ ngồi lại chọn ra bài luận tốt nhất, thế nào?”
Khúc Yên gật đầu, vô cùng hài lòng:”Cậu đúng là tri kỷ của tớ, những gì tớ nghĩ cậu đều biết hết.”
Mạc Hàn cười nhạt:”Ở Trung Quốc cố gắng khoẻ mạnh nhá. Cậu rất hay đổ bệnh, mà bệnh rồi thì đều rất khó khoẻ lại.”
Khúc Yên lại cười:”Được được, tớ sẽ chú ý sức khoẻ. Cậu cũng thế.”
Nói thêm vài câu Khúc Yên chủ động cúp mắt, trong đầu nghĩ nghĩ gì đó lại đột nhiên bật cười. Thẩm Tây Thừa ngồi đối diện thở ra một hơi khó chịu, khí tràng trên người anh cũng trở nên rơi xuống 0 độ, thế nhưng nhìn đến mặt anh vẫn không lộ ra cảm xúc gì.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhắm mắt lại khống chế sự sắc lạnh trong ánh mắt. Mở mắt ra đã trở về sự lãnh đạm như cũ.
Anh trầm giọng gọi:”Tiểu Yên..”
Nghe anh gọi, cô ngước lên nhìn anh.
Anh mím môi, sau đó mới nói:”…Anh biết là mình mới yêu nhau chưa được một năm, mối quan hệ của chúng ta không thể so sánh được với tình bạn mười năm của em. Thế nên khi em bàn bạc về dự định tương lai với bạn mình, anh cũng không thể mắng em được. Cũng không có tư cách trách em tại sao không nói trước với anh.”
Khúc Yên nhíu mày, thấy gương mặt đầy vẻ cam chịu lại giống như đã quen với sự cô đơn đó của anh thật sự làm cô nhịn không được. Mở miệng giải thích với anh:”Anh nói gì thế? Khi nãy chỉ là cả em và cậu ấy đều trùng hợp rơi vào trường hợp giống nhau nên bàn một chút thôi. Đối với em, anh vẫn là quan trọng nhất.”
”Thật không?”
Cô gật đầu chắc nịch:”Thật. Anh vĩnh viễn là quan trọng nhất. Anh phải tin em.”
”Được, anh tin em.”
Trong một khắc cô không chú ý, khoé môi anh bất giác cong lên.