Kha Thấm Vương phớt lờ yêu cầu của Vĩnh Minh Đế, ương ngạnh dẫn theo hai mươi người tiến cung, y cũng lo lắng cho an nguy của mình. Nhóm người Kha Thấm Vương bị chặn ở cửa cung, sau đó Trác Kim ra mặt cho phép bọn họ tiến vào. Kha Thấm Vương không hề che giấu lửa giận, sau khi được phép vào trong, Trác Kim nhìn vẻ mặt khinh thường của y mà chỉ muốn tát hai cái.
Hai mươi người thuộc sứ đoàn Hồ quốc tiến cung, Đại Tư quốc phản đối Vĩnh Minh Đế đối xử khác biệt. Kết quả tác động của việc này chính là tin đồn Vĩnh Minh Đế còn sợ hãi Hồ Cáp Nhĩ quốc, và việc cho rút lui toàn bộ binh lính cho thấy hắn đang cố gắng hết sức để tránh xảy ra chiến tranh với Hồ quốc. “Thái độ” của Vĩnh Minh Đế khiến một ít đại thần trong triều lo lắng, càng cổ vũ thêm uy phong cho Kha Thấm Vương. Kha Thấm Vương đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Vĩnh Minh Đế gây khó dễ trong cung yến tối nay.
Đại Tư quốc kháng nghị thì kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn theo năm người tiến cung. Các thành viên sứ đoàn và quan viên Đại Yến lần lượt ngồi vào vị trí. Các thành viên sứ đoàn ngồi ở bên phải đế tọa, quan viên ở bên trái. Kha Thấm Vương “tự giác” ngồi ở thủ vị. Y mang theo hai mươi người, năm người ngồi vào vị trí, mười lăm người khác thì đứng ở phía sau y. Thứ tự tiếp theo là bộ lạc Đại Sơn, Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc. Trên mặt Ô Chân công chúa còn lưu lại vết bầm tím. Người tiến cung không được phép mang vũ khí. Kha Thấm Vương tuy kiêu ngạo vẫn phải tuân thủ theo quy định này, nhưng còn việc bọn họ có cất giấu ám khí hay không thì không biết.
Ba vị trí thủ vị bên phía Yến quốc còn trống, kế tiếp là Ông lão. Ông lão không dẫn Ông phu nhân theo. Bên cạnh Ông lão là Đại lão tướng quân và Đại lão phu nhân, Đại lão chính quân, Đại Chiến Kiêu, Túc Thần Dật, và các thành viên khác của Đại gia đều ổn định vị trí. Kế đến là hai vị quốc công. Tiếp nữa là năm vị trí trống, còn lại là bốn hầu cùng thành viên trong gia tộc. (Chi tiết chỗ này không thích hợp, nếu các bạn để ý thì lão chính quân và lão phu nhân còn đang ở trung dũng thôn mà!)
Không khí trong đại điện căng thẳng. Sứ thần tứ quốc không ai nói chuyện với nhau. Tâm trạng Kha Thấm Vương âm trầm. Đại lão tướng quân nhắm mắt dưỡng thần. Lão phu nhân và lão chính quân thấp giọng thì thầm gì đó không nghe rõ. Ông lão nhìn mấy mẩu giấy trên tay, không tiếp lời ai. Nhìn bộ dáng ông tập trung như vậy, không ai dám quấy rầy. Đại Chiến Kiêu dường như đang rất khát, luôn cúi đầu uống trà. Ô Chân công chúa thỉnh thoảng chú ý động tĩnh xung quanh, đặc biệt là Kha Thấm Vương và hai mươi thủ hạ của y.
Thời gian bắt đầu yến tiệc càng lúc càng gần, một vị thái giám cao giọng hô. “
“Vương gia, Vương Chính Quân, Vương thế tử đến!”
“Trung Dũng Hầu, Vương Thiệu Chính Quân, Trung Dũng Hầu thế tử, Nghi lan quận chúa đến!!!”
Ánh mắt mọi người lập tức mang theo tia sáng kỳ dị, Đại lão tướng quân mở mắt, Ông lão ngẩng đầu lên khỏi mảnh giấy, thuận tay gấp rồi nhét vào vạt áo, Đại Chiến Kiêu ngừng uống trà.
Kha Thấm Vương nắm chặt quyền, toàn bộ thủ hạ bao gồm cả y, nhìn chằm chằm vào ba con đại hổ nghênh ngang đi theo phía sau phu phu Trung Dũng hầu. Sự xuất hiện của ba con đại hổ khiến Kha Thấm Vương có một chút kiêng kỵ. Quách Tử Mục mang mặt nạ, La Vinh Vương không kiêng dè nắm tay y. Phải biết rằng, ở mấy nơi như cung yến, ngay cả cặp phu thê (phu phu) ân ái nhất cũng không dám thể hiện hành động thân mật giống vậy. Đối với người có tâm mà nói, hành động của La Vinh Vương đương nhiên có thâm ý.
Kha Thấm Vương liếc mắt nhìn hai người nắm tay, đè nén ý muốn chiếm đoạt vào sâu trong mắt, sớm muộn gì y cũng tóm được nam nhân này vào tay! Tới lúc đó…Nghĩ tới cảnh mỹ nam nhân tuyệt thế bị chính mình làm nhục, một cỗ lửa nóng như thiêu đốt dâng lên hạ thân. Kha Thấm Vương thậm chí còn nghĩ không biết có nên mời Đại Hãn hưởng dụng chung với mình hay không.
“Kha Thấm Vương, nương ngươi không dạy ngươi nhìn chằm chằm lão bà người khác là vô lễ à?”
Tiếng hút khí vang lên. Mọi người ở đây, bao gồm Ô Chân công chúa đều ngạc nhiên nhìn về phía người mới phát ra tiếng. Kha Thấm Vương bừng tỉnh khỏi giấc mơ dâm tà, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi mang thai, phần lớn thời gian Thiệu Vân An đều ở trong phủ. Lúc này, hắn vận y phục rộng thùng thình, bụng phồng lên rõ ràng, rất nhiều người cho rằng hắn bị điên rồi, một dựng phu mà dám khiêu khích Kha Thấm Vương! Cho dù cách nói chuyện của hắn có hơi kỳ quái.
Vương Thạch Tỉnh đỡ tức phụ an tọa, chỉ nói. “Cẩn thận.” Đừng nổi giận với súc vật.
Thiệu Vân An ngồi xuống. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi kéo Ni tử vào giữa, ngồi ở hai bên bảo hộ bé. Thân phận chủ phường tư vụ phường của nhóc vẫn là bí ẩn. Người ngoài chỉ biết nhóc có quan hệ với Trung Dũng hầu và La Vinh Vương mà thôi.
La Vinh Vương và Vương Thạch Tỉnh trước khi đến đã được Thiệu Vân An căn dặn, mấy việc mồm mép thế này cứ giao cho hắn. La Vinh Vương để Quách Tử Mục ngồi ở bên trái mình, vị trí này vốn là của ông. Vốn dĩ La Vinh Vương ngày thường rất ôn hòa, nhưng hiện giờ vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng che chở Quách Tử Mục khiến người ta nhìn mà thổn thức. Một vài người có mặt ở hiện trường hôm qua từng nhìn thấy gương mặt thật của Quách Tử Mục, bây giờ thấy y đeo mặt nạ, bọn họ đều có chút sững sờ.
Mộ Dung thế tử tươi cười bắt chuyện. “Vương Thiệu chính quân, chắc ngài còn chưa biết, người Hồ có tiếng là man rợ, làm sao biết cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ.”
Một tên người Hồ vạm vỡ phía sau Kha Thấm Vương tiến lên. “Lớn mật!”
Kha Thấm Vương phất tay, tên người Hồ kia lui về chỗ cũ, ánh mắt vô lễ đánh giá Thiệu Vân An, đặc biệt dừng ở bụng hắn mấy giây, mở miệng. “Trung Dũng hầu chính quân phải không? Hoàng đế Đại Yến các ngươi thế mà lại cho phép nội thần lắm miệng trong cung yến.” Cố ý dừng câu, Kha Thấm Vương tỏ vẻ thấu hiểu, nói. “Bổn vương quên mất, hoàng đế Đại Yến quốc các ngươi luôn luôn nghe theo lời quân hậu.”
Ngụ ý chính là Vĩnh Minh Đế sợ vợ, đồng thời bóng gió rằng Vĩnh Minh Đế buông thả hậu cung tham gia vào chính sự. Đại lão tướng quân vỗ bàn. Kha Thấm Vương cười lạnh một tiếng. Thiệu Vân An cười, không phải cười giễu cợt mà là cười to.
“Tình cảm phu thê tôn trọng, nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, một kẻ thất học như ngươi sao có thể hiểu. Ta không cần phải giải thích, có giải thích cũng chỉ như đàn gảy tai trâu. À, quên mất.” Thiệu Vân An vỗ trán. “Người Hồ các ngươi không phải có truyền thống truyền lão bà từ phụ sang tử, tử sang tôn, tôn sang chắt, chắt sang tằng tôn hay sao? Các ngươi đương nhiên không hiểu cái gì gọi là nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, các ngươi chỉ biết loạn luân. Bất quá khẩu vị các ngươi cũng nặng thật, nếu chuyển tới tằng tôn rồi thì chẳng phải là lão bà rụng răng sao? Thế mà các ngươi cũng ăn được. Chậc chậc, khả năng ăn uống tốt thật đấy!”
“Phốc!”
“Ha ha ha…”
Ngoại trừ âm thanh nhịn không nổi mà phụt cười, Mộ Dung thế tử là người đầu tiên cười to thành tiếng. Ngay sau đó, quan viên bên phía Đại Yến cũng không kìm được. Ngay cả Quách Tử Mục còn đang suy sụp cũng không nhịn được cười. Phía bên Đại Yến quốc cười, Ô Chân công chúa cười, sứ đoàn Tiên Lộc quốc cười, sứ đoàn Đại Tư quốc cắn miệng cười, phía duy nhất không cười là sứ đoàn Hồ quốc.
Kha Thấm Vương vùng đứng dậy, hai mươi thủ hạ đằng sau mang theo sát khí. Tưởng Mạt Hi ôm Ni tử vào lồng ngực, che kín mắt, tránh cho bé bị ảnh hưởng. Không ai phát hiện, ánh mắt nhìn nhóm người Hồ của Tưởng Mạt Hi chẳng khác nào nhìn từng cỗ thi thể.
“Hoàng thượng giá lâm, quân hậu giá lâm!”
Tiếng hô của thái giám làm gián đoạn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên. Kha Thấm Vương nặng nề hừ một tiếng. Hai người kia, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Chờ tới khi bọn họ tấn công Đại Yến, người đầu tiên y giết chính là hai người này! Mà đứa tiện loại của hai người họ sẽ là nô lệ đê tiện nhất của người Hồ!
Vĩnh Minh Đế đỡ quân hậu xuất hiện, hai người đi đường khá chậm, cơ bản là Vĩnh Minh Đế rất lo cho quân hậu. Kha Thấm Vương che giấu vẻ bạo ngược vào trong lòng, nơi này là hoàng cung Đại Yến, y vẫn phải cẩn thận. Kha Thấm Vương không hề sợ hãi vị tân hoàng của Đại Yến là Vĩnh Minh Đế, mà người y kiêng kỵ nhất chính là người ngồi đối diện, là Đại lão tướng quân, là Đại Chiến Kiêu, là Đại gia. Nhưng chỉ cần y trở về Hồ quốc thì chính là kết cục của mấy người này!
Quan viên cùng các sứ thần sôi nổi hành lễ. Vĩnh Minh Đế đỡ quân hậu an tọa, cho mọi người miễn lễ. Ở đây chỉ có Thiệu Vân An và quân hậu là hai vị bụng to (dựng phu). Không phải nhà khác không có người mang thai, chỉ là thai phụ (dựng phu) của các thế gia đều vô cùng cẩn thận. Nếu không phải tình huống hôm nay đặc biệt, cả quân hậu và Thiệu Vân An sẽ không tham dự.
Vĩnh Minh Đế ngồi xuống, nói một vài câu chào hỏi, không hề đề cập tới sự việc ngày hôm qua. Nhưng Vĩnh Minh Đế không nhắc không có nghĩa là người khác đã quên. Vĩnh Minh Đế vừa nói xong, Kha Thấm Vương lập tức đứng lên.