“Chuyện là thế này, chúng ta trên đường gặp phải đạo phỉ, ngựa của ta bị thương, chân ta lại bị đau, lúc này mới đành phải cùng Tiêu đại nhân cưỡi chung một ngựa mà về”.
Sài Thiệu hít sâu một hơi nói, “Ra là vậy”.
Tiêu Bố Y vẫn bảo trì trầm mặc, thầm nghĩ Lý Thế Dân tâm tư cũng không đơn giản, làm ra một cái liên hoàn kế cũng khá. Đầu tiên làm ngựa của tỷ tỷ bị thương, tiếp đó làm cho chân tỷ tỷ bị thương, rồi lại nói một hồi khiến cho hai người cưỡi chung một con ngựa, thì ra mục đích chính của hắn là nhằm để cho Sài Thiệu chứng kiến tình cảnh mập mờ giữa hai người.
Tiểu tử này, về phương diện tâm kế cũng khá là cao minh, kế sách bày ra quả thật là khá kín kẽ. Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ nói, “Sài huynh…”
“Tiêu đậi nhân, ta đảm đương không nổi hai tiếng Sài huynh của người”.
Sài Thiệu muốn nhẫn nhịn, nhưng là không nhịn được, người bạn gái thanh mai trúc mãi lại cùng người khác gần gũi như vậy, đổi là ai khác cũng không nhịn được.
Lý Thải Ngọc nhíu mày nói: “Sài Thiệu, huynh không tin lời muội? À, mà sao huynh lại đến thành Thái Nguyên?”
“Ta nếu không đến thành Thái Nguyên, ta nếu không đến thành Thái Nguyên, thì cũng sẽ không…” Sài Thiệu thấy ánh mắt trách cứ của Lý Thải Ngọc, tuy đang nổi giận nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là kềm lại, hắn thật sự rất quan tâm đến Lý Thải Ngọc.
Giữa nam nữ, lo lắng là bởi vì yêu, nếu không yêu sao lại lo lắng. Lý Uyên hiện tại tuy cũng có chút quyền thế nhưng cũng không tính là gì, Sài Thiệu thích Lý Thải Ngọc cũng không phải vì mấy cái chuyện quyền thế này.
Mặc dù không thoải mái, Sài Thiệu cuối cùng cũng lựa chọn tín nhiệm Lý Thải Ngọc, có lẽ cũng là vì hắn không có lựa chọn nào khác.
“Thải Ngọc, nàng nói gì vậy, huynh sao lại không tin muội? Huynh đến thành Thái Nguyên là bởi vì Thế Dân nói với huynh bá phụ không được khỏe nên huynh đến thành Thái Nguyên vấn an. Huynh tới cũng được vài ngày, Thế Dân nói muội không có ở Thái Nguyên, rủ huynh dạo chơi trong thành Thái Nguyển, nhưng vẫn không gặp được muội. Mãi đến hôm nay mới gặp bá phụ, người nói là muội cùng Tiêu Đại nhân đi Nhạn Hồi Sơn. Lúc này ta mới…”
Lý Thải Ngọc ngạc nhiên nói: “Thế Dân nói là muội không có ở thành Thái Nguyên?”
Trong giây lát, Lý Thải Ngọc hiểu ra được nhiều chuyện, thầm nghĩ quay về phải tra xét lại một lần, dù sao thì đây cũng là chuyện gia đình, lại sợ Sài Thiệu cùng đệ đệ có khúc mắc, chỉ có thể cười cười nói: “Muội mấy ngày nay đúng là không ở thành Thái Nguyên, khiến huynh phải đợi lâu rồi”.
Lý Thải Ngọc an ủi một câu, làm cho lòng Sài Thiệu ấm hẳn lên, sựủy khuất ban nãy hoàn toàn tan biến. Nhưng khi nhìn lại thấy Tiêu Bố Y vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, không có di chuyển gì thì lửa giận lại nổi lên.
“Thải Ngọc, muội qua đây đi chung với huynh”.
Lý Thải Ngọc đỏ mặt lên, dù cho có ghen cũng không cần phải biểu lộ ra rõ ràng như vậy chứ, sau một lúc mới nói: “Cũng gần đến thành Thái Nguyên rồi, không cần làm mấy chuyện không cần thiết như vậy”.
Lửa giận của Sài Thiệu lại nổi lên, phẫn nộ nhìn Tiêu Bố Y, “Tiêu đại nhân, hay là ngài qua đây cưỡi chung một ngựa với ta?”
Tiêu Bố Y rốt cục cũng mở miệng, “Ta chỉ quen cưỡi ngựa của mình”.
“Thải Ngọc nếu cảm ngồi chung một ngựa với huynh không tiện thì muội qua cưỡi ngựa của huynh, còn huynh đi bộ, được không?”, Sài Thiệu lại đề nghị.
Hai quả đào thì có thể chia cho ba người, nhưng mà hai thớt ngựa làm sao chia cho ba người lại làm khó Sài Thiệu.
Lý Thải Ngọc thở dài một tiếng, chuyển đề tài, “Không cần phải phiền toái như vậy, Sài Thiệu, muội muốn nhờ huynh một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Thế Dân vốn đi cùng chúng ta, nhưng vì đệấy không có ngựa nên chỉ có thể một mình đi bộ về. Ta lo lắng nên vốn muốn nhanh về thành Thái Nguyên tìm người ra đón đệấy, nhưng sẵn huynh đến đây rồi thì huynh ra đưa Thế Dân về có được không?”
Nghe Lý Thải Ngọc nhờ như vậy, Sài Thiệu cũng chỉ có thể gật đầu, “Được, được!”
Hắn nói mấy chữ “được” xong thì liền phóng ngựa đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ còn truyền lại tiếng vó ngựa thanh thúy cùng với tiếng roi ngựa quất như đánh vào trong lồng ngực người khác.
Tiêu Bố Y cũng có chút xấu hổ, rốt cuộc mở miệng nói: “Thật ra ta…”
“Chuyện này cũng không liên quan đến Tiêu đại nhân” Lý Thải Ngọc thúc ngựa, đi ngược hướng với Sài Thiệu, răng cắn lên làn môi đỏ mọng, trầm mặc không nói gì.
***
Sài Thiệu không ngừng dùng roi quất ngựa, tưởng như hắn đang đánh Tiêu Bố Y vậy.
Nhưng mà mỗi một roi, hắn lại nghĩ đến Lý Thải Ngọc đang cùng Tiêu Bố Y cưỡi chung một ngựa thì mỗi roi giống như đang quất vào lòng hắn.
Trên thực tế Tiêu Bố Y cũng rất giữ quy củ, nhưng mà Sài Thiệu không cho là như vậy, hắn cảm giác được có nguy cơ, nên rất nóng lòng muốn tìm được Lý Thế Dân để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Đêm lạnh lẽo, gió như cắt vào mặt, Sài Thiệu tâm tình xúc động, nóng lòng tìm kiếm, đúng lúc này hắn nghe được tiếng ca từ phía trước truyền đến.
Nhạn về núi, nhạn trở về,
Muội tử cùng Lang nhi hóa thành đôi nhạn bay đi…
Muội tử đối với lang nhi một mảnh tình si.
Nhưng mà nữ tử si tình phụ lòng hán tử…
Sài Thiệu ghìm ngựa, nghe ra là giọng của Thế Dân, truyền thuyết về Nhạn Hồi Sơn hắn cũng nghe qua, nhưng mà lời ca này hắn chưa từng nghe qua. Nghĩ đến câu nữ tử si tình phụ lòng hán tử, Sài Thiệu không khỏi cười khổ, thầm nghĩ cái này đáng lẽ phải đổi là hán tử si tình phụ lòng nữ tử mới đúng.
Nghĩ đến đây, Sài Thiệu không nhịn được rùng mình một cái, lại có chút ăn năn hối hặn, thầm nghĩ chính mình có hơi nóng nảy, không nên lấy lòng tiểu nhân để suy nghĩ. Nhưng mà lại nghĩ đến nụ cười của Tiêu Bố Y, Sài Thiệu không nhịn được lại suy tính thiệt hơn, cảm thấy không thể không có bụng đề phòng người.
Trong bóng đêm, Lý Thế Dân chậm rãi, ung dung đi ra, thấy Sài Thiệu thì ra vẻ kinh nghạc nói: “Sài Thiệu, huynh sao lại đến đây?”
Sài Thiệu trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ, trước kia đều gọi là “Sài đại ca”, sao bây giờ lại biến đổi như vậy.
Sài Thiệu cố không so đo nhiều, gấp giọng hỏi, “Thế Dân, chuyện là thế nào? Đệ không phải nói mấy ngày nay tỷ tỷ đệ không ở thành Thái Nguyên sao, như thế nào lại cùng Tiêu Bố Y ở chung một chỗ?”
Lý Thế Dân lộ ra thần sắc bối rối, “Sài đại ca, huynh biết rồi sao? Là ai nói với huynh?”
Sài Thiệu trấn tĩnh lại nói: “Thế Dân, đệ không cần dấu huynh, thật ra huynh cũng chỉ mới biết đây thôi, mới vừa gặp tỷ tỷ của đệ, nàng cũng có nói với ta rồi”.
Lý Thế Dân ngẩn ra nói: “Tỷ như thế nào lại như vậy…”
“Tỷ tỷ đệ sao cơ?” Sài Thiệu truy hỏi.
Lý Thế Dân thở dài lắc đầu nói: “Sài đại ca, đệ có lỗi với huynh, chỉ là tỷ tỷ đá nói như vậy, thì ta còn thay nàng dấu diếm cái gì nữa?!”
Tim Sài Thiệu trầm xuống, “Thế Dân, đệ nói sàm cái gì vậy, có cái gì mà có lỗi với ta?”
Lý Thế Dân lộ vẻ đâu thương nhìn Sài Thiệu, “Sài đại ca, chẳng lẽ đến bây giờ huynh vẫn muốn tự lừa gạt chính bản thân mình?”
Lòng Sài Thiệu bắt đầu phát lạnh, sau nửa ngày mới nói, “Ta với tôn trọng tỷ tỷ đệ, ta tin tưởng nàng!”
Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Thật ra từ sau khi tỷ tỷ tới thành Thái Nguyên, không hiểu sao lại thích cùng Tiêu Bố Y ở cùng một chỗ. Huynh cũng biết, Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, gần đây uy danh hiển hách đã trở thàng Đại Tùy Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân. Tỷ nói… Ài!”
“Tỷ tỷ đệ nói gì?” Sài Thiệu tuy miệng nói là tin tưởng Lý Thải Ngọc, nhưng bản thân hắn cũng không kiên định chắc chắn, nếu không hắn cũng không hỏi tiếp.
“Có một đêm, tỷ tỷ tâm sự một mình dưới trăng, trùng hợp là đệ nghe được” Lý Thế Dân vừa làm bộ vừa nói, “Nàng nói, nguyệt lão à, người nói nhân duyên của ta là Đại tướng quân hay là Thái Phó Thiếu Khanh đây?”
Sài Thiệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thầm nghĩ nàng không hề nhắc đến hắn, chẳng lẽ Lý Thải Ngọc không cấp chắn hắn nửa điểm cơ hội nào?
Lý Thế Dân nói xong mới có chút cảm giác không đúng, vội sửa lời lại nói: “Không phải, là Đại tướng quân hay là Thiên ngưu bị thân đây. Sài đại ca, đệ nghe đến đây liền đi ra chất vấn tỷ tỷ, đệ nói Sài đại ca một lòng tình si với người, người như thế nào lại yêu một người khác, như vậy không phải là có lỗi với Sài đại ca sao?”
Sài Thiệu cảm động bắt lấy tay Lý Thế Dân, “Thế Dân, đệ thật sự là huynh đệ tốt của ta”.
Lý Thế Dân thở dài một hơi nói, “Đáng tiếc người huynh đệ tốt này không thể giúp gì cho huynh rồi. Tỷ tỷ nghe đệ chất vấn, nửa phần xấu hổ cũng không có, chỉ nói là người hướng chỗ cao mà leo, nước hướng chỗ thấp mà chảy, bảo đệ đừng quản đến chuyện của nàng, tự nàng sẽ cùng huynh nói rõ mọi chuyện. Đệ cảm thấy có chút áy náy với Sài đại ca, tỷ tỷ vẫn ở tại thành Thái Nguyên nhưng sợ gặp nàng huynh lại thương tâm, nên mới lừa nói là tỷ tỷ không có ở đây, thật không ngờ hai người lại gặp nhau”.
Sài Thiệu thống khổ lắc đầu nói: “Thế Dân, ta không tin. Ta không tin tỷ tỷ đệ lại đối xử như vậy đối với ta”.
Hắn tuy nói là không tin, nhưng mà rõ ràng mới vừa rồi nói chuyện cùng Lý Thải Ngọc, thì nàng nói mấy ngày nay không có ở thành Thái Nguyên. Nàng nếu không có gì hổ thẹn trong lòng thì sao lại phải lừa gạt hắn?
Lý Thế Dân cũng lắc đâu nói: “Đệ vốn cũng không tin chuyện này, chỉ là sự thật là như vậy. Hôm nay mọi chuyện đã như vậy rồi, huynh cũng thấy, chúng ta ba người đụng phải đạo phỉ, vốn Tiêu Bố Y bản lĩnh cao cường, không cần tỷ tỷ phải ra tay, nhưng nàng vì Tiêu Bố Y mà lại ra vẻ mạnh mẽ, rồi vô tình rơi vào bẫy rập, làm bị thương chân. Chỉ là chân bị thương như thế nào ta cũng không có rõ ràng lắm, nói không chừng… tỷ tỷ… cái này… Sài đại ca, thật ra rất nhiều chuyện không cần nói rõ. Trái tim phụ nữ thay đổi cũng không phải là chuyện lạ.
Tiêu Bố Y nói muốn đưa tỷ tỷ về, nàng cũng không có cự tuyệt. Đệ thấy hai người bọn họ trước mặt đệ mà nói lời đường mật cũng rất tức giận, vì Sài đại ca mà cùng bọn họầm ĩ vài câu. Bọn họ dĩ nhiên vì vậy mà bỏ đi, không để ý đến đệ, để đệ một mình đi về”.
Sài Thiệu đột nhiên đẩy Lý Thế Dân ra, lớn tiếng nói: “Ta không tin, ta không tin, là đệ lừa gạt ta, Thế Dân, đệ lừa gạt ta đúng không?”
Lý Thế Dân vãn tỉnh táo, “Không có, điều đệ nói hoàn toàn là sự thật, thế mà huynh lại… Được rồi, Sài đại ca, coi như đệ chưa từng nói gì, huynh cứ tiếp tục tự lừa dối mình đi”.
“Ta đi hỏi tỷ tỷ của đệ” Sài Thiệu muốn lên ngựa, nhưng lại bị Lý Thế Dân kéo lại, “Sài đại ca, hiện hai người bọn họở cùng một chỗ, tỷ tỷ có ý với Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y là có bản lĩnh cao cường, một mình người đi, đệ sợ huynh gặp chuyện không hay”.
“Cùng lắm là chết thôi chứ gì?” Sài Thiệu tức giận nói.
Lý Thế Dân thở dài một hơi, “Nữ nhân tâm địa không tốt, Sài đại ca, đệ thấy trên đời này không lo gì thiếu cỏ thơm, tỷ tỷ đệkhông biết trân châu, tất có người biết quý trân châu”.
Sài Thiệu cười nói: “Không có được tỷ tỷ đệ, ta ở trên đời này có có ý nghĩa gì?”
Lý Thế Dân sửng sốt, sau một hồi lâu mới nói, “Sài đại ca, huynh bây giờ đi gặp họ, cũng chỉ làm cho nhau thêm khó xử, khiến cho mâu thuẫn sâu thêm, không được ích lợi gì. Như thế này đi, trước tiên cứ từ từ, để đệ khuyên bảo tỷ tỷ, huynh coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, để xem có thể trở lại như trước được hay không?”
Sài Thiệu tâm loạn như ma, chỉ có thể gật đầu nói: “Lý Thế Dân, vậy cảm ơn đệ, đệ chính là huynh đệ tốt của ta”.
***
Thành Thái Nguyên, Ngọc Tiên phường.
“Nguyệt hoa thổ minh diễm, túy khách bất thắng sầu” Sài Thiệu ở trong nhạc phường, ôm mỹ nữ trong lòng, nhưng trái tim lại hướng về Lý Thải Ngọc.
Nam nhân có sầu hầu hết là đi uống rượu, tìm nữ nhân để giải sầu. Sài Thiệu vốn cũng là một công tử phong lưu, nhưng từ sau khi biết Lý Thải Ngọc thì luôn cố giữ bản thân trong sạch, chưa bao giờ tới nhạc phường tìm vui.
Hắn không muốn Lý Thải Ngọc xem thường hắn, lại càng không muốn Lý Thải Ngọc cho rằng hắn hoa tâm.
Chỉ là lần này Lý Thế Dân kéo hắn đến đây tìm vui hắn lại đồng ý bởi vì mỗi khi hắn nghĩ đến lúc này Lý Thải Ngọc đang cùng Tiêu Bố Y ở cùng một chỗ thì tim hắn nhói đau, hắn tự thấy đến đây tìm vui cũng là không thẹn với lương tâm.
Uống hết một chén rượu mạnh nữa, Sài Thiệu rốt cuộc có cảm giác lâng lâng, sảng khoái.
Uống rượu bất kể là vì lý do gì, người uống rượu đều là muốn tìm cảm giác này… một cảm giác hư vô.
Khi say rượu, hết thảy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, kệ là nó chỉ là cảm giác tạm thời, nhưng cũng thực thoải mái, dễ chịu, không phải những lúc vui sướng cũng chỉ là tạm thời thôi sao?
Sài Thiểu phảng phất trở về với những ngày xưa, cuộc sống ngày ngày phong lưu, tùy ý vuốt ve nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Nữ tử trong lòng hắn thở dốc, nửa là làm trò, nửa là thật. Sài Thiệu cảm thấy hắn ôm một khối bông, cảm giác vân vê thật thoải mái dễ chịu.
“Đại gia, đêm nay muội ở cùng người được không?” Nữ tử nhẹ giọng thì thầm.
“Được, được”.
“Đại gia, vậy còn muội?” Một nữ tử khác bất mãn nói.
Lý Thế Dân không biết đã đi đâu, chỉ còn lại mình Sài Thiệu trong phòng cùng mấy nữ tử và một mảng hỗn độn.
“Đêm nay nàng cũng theo ta, người nào cũng được!” Sài Thiệu đứng lên cười ha hả nói: “Ta, ta…”
Một mùi thơm quen thuộc chợt truyền tới, Sài Thiệu quay đầu nhìn lại thấy một nữ nhân tướng mạo giống như Lý Thải Ngọc, đưa ta ra kéo, cười lớn nói: “Nàng, giống như Thải Ngọc, nàng cũng phải theo ta!”
“Bốp” một tiếng, nữ nhân tát Sài Thiệu một cái, đau lòng nói: “Sài Thiệu, huynh thật sự làm cho muội rất thất vọng!”
Sài Thiệu bị một bạt tai thì thanh tỉnh lại một chút, nhìn kỹ lại, không khỏi thất thanh nói: “Thải Ngọc, nàng sao lại tới đây?”