Ý nghĩ này mãnh liệt hiện ra, khiến Tiêu Bạch Y suýt nữa bị gió cuốn bay mất.
Người này tuyệt không đơn giản giống như vẻ bề ngoài! Hắn hoặc là ẩn tàng tu vi chân thật, hoặc là xuất thân bất phàm! Tiêu Bạch Y thầm suy đoán.
– Tiết huynh quả là không tầm thường, tu luyện đến mức toàn thân bị đánh, thật là bản lãnh! Dương Khai đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn về phía Tiết Nghị nói.
Tiết Nghị sớm đã không còn tỏ ra lớn lối và thờ ơ như trước. Sau khi bị thương, hắn liền ý thức được tình huống có chút không đúng. Kim Cương Thiên Vương Thân hắn đã luyện đến tầng thứ sáu, thân thể cường hãn, ngay cả những vị Đế Tôn Cảnh trong tông môn đều khen ngợi. Nhưng hiện tại lại bị một tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh vô danh đánh cho bị thương.
Trước đây, nếu như có người nói với hắn rằng sẽ phát sinh tình huống này, hắn sẽ cười vào mặt ngay.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.
– Tuy nhiên… Dương Khai cất tiếng, ánh mắt lần nữa trở nên sắc bén: – Sẽ chỉ bị đánh… mà không có biện pháp thắng được ta!
– Bớt ở đó khoác lác đi! Tiết Nghị thẹn quá hóa giận, mắt dựng ngược, đột nhiên trở nên dữ tợn, quát lên: – Đợi lát nữa nếu ngươi chết thật, thì cũng đừng đừng trách ta!
Dứt lời, hai tay hắn chợt kết ấn.
Một cỗ lực lượng huyền diệu từ trong cơ thể hắn chợt tuôn ra, mà thân hình vốn đã cao lớn của hắn lại lớn thêm một vòng, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, ánh kim loại phát ra càng thêm sáng rực, tỏa ra ánh sáng màu trắng chói mắt.
Hai chân giậm mạnh một cái, tia sáng trên song quyền của hắn lóe lên, bất ngờ lấy ra một bộ bí bảo móng hổ. Bí bảo tỏa ra khí tức vô cùng nguy hiểm, phóng thẳng tới Dương Khai.
Giờ phút này, quầng sáng trên người hắn tỏa ra sáng rực, lan ra khắp đỉnh núi, khiến vùng không gian này tựa như biến thành một thế giới toàn màu trắng vậy.
– Không ổn, thật sự muốn liều mạng rồi! Ôn Tử Sam híp mắt nhìn xuống phía dưới, âm thầm chuẩn bị, một khi tình hình không ổn sẽ ra tay can thiệp. Dù sao Tiết Nghị cũng là đệ tử tinh anh của tông môn, mà Dương Khai lại là khách, trận chiến này bất kể ai chết cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
– Tiểu tử họ Dương kia có thể dồn Tiết Nghị đến tình trạng này, thật là hơi ngoài dự đoán của mọi người mà! Trần Thiến hơi kinh ngạc nói:
– Người này cũng là một nhân tài, không biết điện chủ đại nhân có định thu nhận hắn vào tông môn hay không?
– Thu nhận hắn vào tông môn cũng không hẳn là không thể, chỉ là
– Chỉ là sao?
– Chỉ là, cuối cùng ta vẫn cảm thấy tiểu tử họ Dương này đã gặp qua ở đâu đó rồi, hơn nữa… rất nguy hiểm!
Trần Thiến ngạc nhiên nhìn Cao Tuyết Đình, không hiểu nàng đang nói gì.
Mà đúng lúc này, trong thế giới trắng xoá kia bỗng nhiên tỏa ra một vầng hào quang năm màu. Hào quang năm màu kia vô cùng chói mắt, tựa như một lưỡi dao cực kỳ sắc bén, rạch đứt thế giới màu trắng ra.
– Ngũ hành lực sao? Cao Tuyết Đình nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Từ trong quàng hào quang năm màu kia, nàng có thể cảm nhận được lực lượng ngũ hành trong đó, chúng tương sinh tương khắc, tuần hoàn không thôi, cuồn cuộn không ngừng…
Cả thế giới, dường như chỉ còn lại có hào quang năm màu cùng màu trắng đang tranh phong.
Lỗ hổng bị cắt ra lần nữa khuếch trương, từ trong đó truyền ra tiếng rống giận không cam lòng của Tiết Nghị cùng tiếng kêu rên kéo dài của Dương Khai. Trận chiến của hai người hiển nhiên đã đi đến giai đoạn gay cấn.
Phía dưới, Tiêu Bạch Y đang xem cuộc chiến, đã không thể không thi triển ra bí thuật để ngăn cản lực lượng khủng bố kia đánh sâu vào.
– Mới ba tháng mà đã tiến bộ đến mức này rồi sao? Tiêu Bạch Y khiếp sợ vô cùng, nói:
– Xem ra Tiết Nghị cũng rất nỗ lực!
Hắn có thể khẳng định, Tiết Nghị hiện tại so với ba tháng trước mạnh mẽ hơn không chỉ một bậc, nếu như ba tháng trước hắn đã có thực lực như vậy, thì việc lọt vào tốp 10 cũng không phải là không thể!
Nhưng dù vậy… tên tiểu tử gọi là Dương Khai kia lại vẫn có thể cùng hắn tranh phong như cũ!
Bất chợt, một tiếng ngâm nga chợt truyền ra: – Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang!
Vừa dứt lời, trong thế giới kia bỗng nhiên bắn nhanh ra vô số bóng kiếm chói mắt. Tất cả đều tỏa ra hào quang năm màu, ẩn chứa ngũ hành lực sắc bén không thể đỡ!
Cùng lúc đó, một luồng dao động năng lượng không giống bình thường từ từ tỏa ra.
Rắc rắc rắc rắc…
Thế giới màu trắng đột nhiên tan vỡ, chỉ còn lại có một vầng sáng năm màu lẳng lặng đứng sừng sững giữa không trung.
Trên người Tiết Nghị chằng chịt vết thương, vẻ mặt không cam lòng rồi lại trở nên bất đắc dĩ, từ trên không trung ngã xuống. Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, thân hình vốn hiện lên sắc kim loại cũng đã mất đi vẻ sáng bóng lúc trước.
Bí bảo móng hổ trên hai tay hắn cũng đồng dạng ảm đạm không ánh sáng.
Thấy Tiết Nghị sắp té xuống đất, Tiêu Bạch Y vội vàng lắc mình một cái, bay tới đỡ lấy hắn.
Dò xét thương thế Tiết Nghị một chút, thấy hắn cũng không đáng lo ngại, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi, Tiêu Bạch Y liền yên tâm.
Tiêu Bạch Y lại lần nữa ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai giữa không trung, ánh mắt như ngừng lại vào thanh trường kiếm dày rộng trên tay hắn, hừ lạnh nói: – Đế Bảo?
Dương Khai há miệng cười.
– Dựa vào uy lực của Đế Bảo để áp chế thì có bản lãnh gì chứ? Vẻ mặt Tiêu Bạch Y tỏ ra khinh bỉ nói.
Dương Khai ngạc nhiên nói: – Hắn có thể dùng bí bảo, còn ta thì không thể sao?
– Có bản lãnh thì ngang hàng đánh với Tiết sư đệ một trận! Vẻ khinh bỉ trên mặt Tiêu Bạch Y càng đậm.
Hắn thấy, sở dĩ Dương Khai có thể đột nhiên thắng được, hoàn toàn là dựa vào lực lượng của Đế Bảo mà thôi. Nếu chân chính dựa vào năng lực của mình, chưa chắc hắn đã có thể thắng được Tiết Nghị.
– Có bản lãnh thì ngươi nói hắn cũng tìm một thanh Đế Bảo tới đánh với ta đi!
Dương Khai nói, dáng vẻ cho thấy hắn không hề cảm thấy nhục nhã, mà ngược lại còn cảm thấy vinh quang là khác.
– Rất tốt! Xem ra Tiêu Bạch Y đã bị chọc tức không nhẹ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai nói: – Trận chiến này coi như ngươi thắng, hy vọng ngươi có thể còn sống trở về từ Tứ Quý Chi Địa!
Sau khi nói xong, hắn cũng lười để ý tới Dương Khai, liền cõng Tiết Nghị lên, bay ra ngoài.
Đợi sau khi hắn rời đi, Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư không, nói: – Như vậy đã được rồi chứ?
Trong hư không, một bóng người chợt nhoáng lên, hiện ra thân hình Ôn Tử Sam. Hắn tò mò nhìn chằm chằm Bách Vạn Kiếm Dương trên tay Khai, nói: – Tiểu tử, ngươi lấy được Đế Bảo này ở đâu? Thứ này cũng không phải là hàng đầu đường xó chợ đó nha.
– Không mượn ngươi xen vào!
Ôn Tử Sam lập tức bị nghẹn họng không nhẹ, không nhịn được mắt gườm gườm nhìn hắn. Tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt của hắn liền thay đổi, nghiêm nghị nói: – Ngươi cũng coi như là khổ tâm suy nghĩ, không ngờ lại nhìn thấu việc Tiết Nghị kéo dài thời gian như vậy càng lâu càng nguy hiểm, nếu không ngừng lại sẽ đánh mất thần trí, nên trực tiếp vận dụng Đế Bảo tốc chiến tốc thắng. Tuy nhiên đáng tiếc làngươi lại bị người khác hiểu lầm.
– Ta chỉ đang hưởng thụ khoái cảm Đế Bảo áp chế đem lại thôi. Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
– Hắc hắc, Tiêu Bạch Y cũng không dễ đối phó như Tiết Nghị đâu, lời nói lúc hắn sắp rời đi cho thấy, hắn có vẻ rất để ý đến ngươi đó nha. Không khéo hắn sẽ ra tay với ngươi trong Tứ Quý Chi Địa, muốn bổn tọa đi theo giải thích cho hắn một chút không?