Nhưng họ có thể làm gì? Người ta là tiên, là tu sĩ, có thể nghiền nát họ thành tro bay bất cứ lúc nào.
“Tân nương đến!”
Ngoài đại điện lại có người hô lớn, tiếng hô vang dội, cao vút.
Chín mươi chín bậc thang đá được trải thảm đỏ, Liễu Như Yên mặc váy cưới xuất hiện trong mắt mọi người.
Nữ tử trong thiên hạ, đẹp nhất vẫn là tân nương.
Giống như Liễu Như Yên lúc này đây, tư thái duyên dáng khuynh quốc khuynh thành tựa tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Khổ Thiền cũng sáng lên.
Cô là tâm điểm chú ý của mọi người nhưng ánh mắt lại tối mịt, không có ánh sáng, khoé mắt vẫn còn vương lệ, bước chân vào phủ Thái tử chính là bắt đầu số phận bi thảm của cô.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô bước vào đại điện như một bức tượng băng, khuôn mặt xinh đẹp thê lương, không có một chút cảm xúc, đôi mắt đờ đẫn trống rỗng như hình nộm.
“Mỹ nhân đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với nàng”, Lưu Triệt đứng dậy, ngửi mùi hưởng trên người Liễu Như Yên rồi vui vẻ vuốt ve gò má cô.
“Buông tha cho người nhà của ta”, cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc.
“Phải xem nàng có ngoan không đã”, Lưu Triệt để lộ hai hàm răng trắng, trong mắt ánh lên tia dục vọng tà ác.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Lời còn chưa dứt, một đạo kim