“Ba trăm triệu đồng!”
Tuy rằng nói giá khởi điểm là ba nghìn, nhưng những người có mặt tại hiện trường này có quá ít kim ngạch, bọn họ cũng sẽ không kêu gọi được.
Sau khi cái giá ba trăm triệu đồng này được đưa ra, thì cũng không ai trả giá nữa.
Tất cả mọi người đều biết bản chất của cuộc đấu giá này là cái gì, trừ khi gặp phải thứ mà bản thân đặc biệt thích, nếu không thì, sẽ không có ai cố ý tăng giá nữa, dù sao những người có mặt ở đây hôm nay, có thể nói là ai cũng phải mua về một thứ gì đó, bây giờ mà tăng giá lên, thì chính là kết hận về đấy.
Cứ như vậy, sản phẩm đầu tiên đã được bán với giá là ba trăm triệu đồng.
Trương Thác liếc về phía Toàn Cảnh Thiên đang ngồi ở ngay bên cạnh, thấp giọng mà hỏi: “Đây là đồ của tổ tiên các cậu sao?”
“Không phải” Toàn Cảnh Thiên lắc đầu nguầy nguậy: “Nhưng mà chắc là được để cùng đồ của tổ tiên tôi cũng được một thời gian rồi, trên đó còn có chút mùi cơ, nhưng mà không phải của đồ của tổ tiên tôi”
“Nếu như phát hiện được thứ gì của tổ tiên các cậu, thì tức báo cho tôi biết”
“Được”
Cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra, đối với những sản phẩm này, Trương Thác cũng không có hứng thú lắm, anh không có ý định đấu giá, ngày hôm nay, mỗi người đều sẽ chỉ lấy một sản phẩm thôi, Trương Thác vẫn trong phải dùng đến cơ hội này để kiểm chứng một chút suy nghĩ của chính mình ở tỏng lòng.
Hạ Hòa Mi, người đang ngồi cạnh Trương Thác, cũng vẫn luôn không có ra giá, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng sẽ liếc về hướng Trương Thác đang ngồi mà lườm cho một cái, trong ánh mắt mang theo tia căm hận, không biết được là đang nghĩ đến cái gì.
Tối nay có rất nhiều vật đấu giá được chuẩn bị, sau khi sản phẩm thứ mười hai được mang ra đấu giá, thì một đĩa đá hình tròn đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Trương Thác.
Khoảnh khắc chiếc đĩa tròn này được lấy ra, đồng tử của Toàn Cảnh Thiên co rút lại, nhanh chóng nói: “Anh, đây là đồ vật của tổ tiên chúng tôi!”
Ngay khi lời nói của Toàn Cảnh Thiên vừa rơi xuống, Trương Thác liền vung tay lên: “Ba tỉ đồng”
Nhất Lâm, trực tiếp ra một cái giá là ba tỉ đồng!