Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía Dương Khai, tỏ ra lúng túng nói: – Các vị đại nhân cũng đã nhìn ra, tuổi tác của Tần mỗ đã cao, mặc dù có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng thực lực của bản thân như thế nào bản thân hiểu rõ nhất. Cao trưởng lão vừa rồi cũng đã nói, với bản lãnh của ta, nếu như tiến vào chưa chắc đã toàn mạng trở ra. Ta chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu không lấy được Kiếp Ách Nan Quả…
– Ý của ngươi là, hắn đi vào có thể sống sót trở ra sao? Ôn Tử Sam hứng thú hỏi.
Tần Triêu Dương nói: – Dương huynh… so với Tần mỗ lợi hại hơn nhiều.
– Ngươi cũng coi như là biết thân biết phận đó! Ôn Tử Sam mỉm cười, ôn hòa nói:
– Nếu ngươi đã thỉnh cầu như vậy… bản tọa đồng ý! Dù sao vị đại nhân kia chỉ nói cấp cho ngươi một danh ngạch, về phần danh ngạch kia rốt cuộc thuộc về ai, thì người đó làm chủ là được rồi!
– Đa tạ Ôn điện chủ! Tần Triêu Dương vui mừng cảm tạ.
Ôn Tử Sam lại quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói: – Bổn tọa không biết ngươi có quan hệ như thế nào với lão nhân gia này, nhưng bổn tọa nhắc nhở ngươi một câu, bên trong Tứ Quý Chi Địa… không an hề toàn, với mức độ nguyên lực hùng hồn trong cơ thể ngươi, tuy rằng cũng được coi như là tinh anh, nhưng những người tiến vào trong đó, có ai không phải là tinh anh chứ? Cẩn thận kẻo gặp nạn ở bên trong đó.
Dương Khai ngoác miệng cười: – Ta cũng đang muốn gặp đệ tử tinh anh của các đại tông môn một hồi đây!
– Đúng là tuổi trẻ dễ nôn nóng mà!
– Không biết trời cao đất rộng!
– Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ở bên trong đó cũng chỉ có thể xem như là tầng chót mà thôi!
Các cường giả Đế Tôn Cảnh trong điện nhao nhao nói.
Ôn Tử Sam cười nói: – Có khí thế là tốt, ừm, chỉ mong ngươi vào bên trong vẫn có thể tiếp tục giữ vững như vậy. Tốt rồi, hai người các ngươi lui ra đi, đợi đến ngày xuất phát, tự động sẽ có người tới gọi các ngươi.
Nói rồi, hắn liền vung tay lên, Dương Khai cùng Tần Triêu Dương còn chưa kịp phản ứng, thân hình đã được chuyển ra bên ngoài đại điện.
Hai người đứng ngoài nhìn nhau, một lát sau, một luồng sáng từ phía xa liền bắn nhanh đến, khi đến gần mới nhìn rõ, thì ra chính là Đào chấp sự – Đào Minh đã gặp lúc trước!
Chỉ có điều, giờ phút này Đào Minh không còn một chút khí thế hung hăng như trước nữa, trên trán túa đầy mồ hôi hột hốt hoảng mà đến. Hắn vọt tới gần rồi chắp tay về phía hai người nói: – Hai vị, xin mời đi theo ta!
Nói rồi, hắn liền đi trước dẫn đường, Dương Khai và Tần Triêu Dương theo sát phía sau.
Trong điện, sau khi Ôn Tử Sam dịch chuyển Dương Khai và Tần Triêu Dương ra ngoài, liền quay đầu nhìn sang bên cạnh nói: – Tiểu Tuyết Đình, có phải con có điều gì muốn nói hay không?
Cao Tuyết Đình cau mày nói: – Điện chủ, ngươi làm như vậy, khiến ta thật khó xử đó.
Ôn Tử Sam cười nói: – Không phải chỉ là một cái danh ngạch thôi sao, chèn thêm một cái là được.
Cao Tuyết Đình hừ lạnh nói:
– Tốt, đợi lát nữa ta liền truyền lệnh xuống, nói rằng điện chủ muốn rút lại một danh ngạch, không liên quan gì tới ta!
– Cũng được! Ôn Tử Sam gật gật đầu, nói: – Nếu có ai không phục tùng thì nói hắn tìm đến bổn tọa.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, Cao Tuyết Đình không khỏi sửng sốt.
Trần Thiến liền nói: – Thật ra, thuộc hạ cảm thấy không cần thiết phải cho bọn họ một danh ngạch, cùng lắm thì lúc vào bên trong, sai các đệ tử hỗ trợ tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả kia một chút là được. Còn nếu không được nữa thì để Cao tỷ tỷ đợi tại lối ra Bí cảnh, chờ đến khi bí cảnh đóng cửa tìm những người trong đó mua lại, biết đâu sẽ có được! Phải biết rằng, tiến vào bên trong đó cũng không chỉ có một mình Thanh Dương Thần Điện chúng ta, nói không chừng đã có người chiếm được loại linh quả này rồi cũng nên.
Ôn Tử Sam nói: – Tiểu Thiến nói mặc dù không tệ, nhưng… đây là yêu cầu của vị đại nhân kia, quả thật bổn tọa không tiện cự tuyệt. Chuyện này đến đây chấm dứt đi, danh ngạch cho bọn họ một cái… Nói tới đây, hắn liền u ám cười:
– Về phần bọn chúng có thể giữ được hay không, thì phải xem bản lãnh của bọn hắn, nếu ngay cả danh ngạch cũng không giữ được, vậy thì cũng không cần thiết phải đi làm gì, dù có đi ào cũng chỉ là chịu chết! Đến lúc đó cũng không tính là bổn tọa làm trái với ý nguyện của vị đại nhân kia!
Nghe vậy, ánh mắt Cao Tuyết Đình sáng ngời, gật gật đầu nói: – Thuộc hạ đã biết phải làm sao.
Ôn Tử Sam khẽ gật đầu, rồi thân hình thoắt một cái, biến mất.
Những người khác cũng từ từ tản đi.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người Trần Thiến và Cao Tuyết Đình.
– Cao tỷ tỷ, ngươi muốn để cho ai ra tay? Trần Thiến hỏi.
Cao Tuyết Đình nghĩ nghĩ, rồi nói: – Ngươi cảm thấy Tiết Nghị như thế nào?
– Tiết Nghị sao? Trần Thiến dường như không có ấn tượng nhiều lắm đối với người này, nghe vậy liền suy nghĩ một hồi mới nói: – Hắn chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, có thể ứng phó với tên họ Dương kia được sao?
– Trong 20 người tiến vào bên trong, thực lực của Tiết Nghị cũng xem như là bậc trung, nếu ngay cả Tiết Nghị họ Dương kia cũng ứng phó không được, thì còn đi vào làm gì? Tứ Quý Chi Địa cũng không phải là nơi du ngoạn, Kiếp Ách Nan Quả cũng không phải dễ tìm, ta làm vậy cũng coi như là vì tốt cho hắn.
– Cao tỷ tỷ nói vậy… cũng có đạo lý! Trần Thiến gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng!
Trên một ngọn núi độc lập, cách đại điện khoảng ngàn dặm, Đào Minh dẫn Dương Khai và Tần Triêu Dương tới đây, bố trí chỗ ở trong một tòa cung điện trên núi rồi một mình rời đi.
Dương Khai kiểm tra qua một lượt, thấy ngọn cô phong này không có một bóng người, nói cách khác, nơi này chỉ có hắn cùng với Tần Triêu Dương.
Ngược lại cũng an nhàn tự do.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, rồi tự tìm cho mình một gian sương phòng.
Trải qua một chặng đường lo lắng hãi hùng, tinh lực của Tần Triêu Dương cũng tiêu hao không nhỏ, nên tất nhiên hắn định nhanh chóng khôi phục khí lực, sau đó sẽ quay trở về Phong Lâm Thành.
Mà Dương Khai thì cần tận dụng cơ hội này luyện hóa bí bảo phi hành Phượng di đã cho hắn, còn có Đế Bảo Bách Vạn Kiếm kia nữa.
Cấp bậc của Bách Vạn Kiếm quá cao, không cần ảo tưởng luyện hóa được hoàn toàn, chỉ có thể tăng cường một tia liên hệ với bản thân mà thôi. Cũng may trong tay Dương Khai còn có tâm đắc luyện hóa do tổ tiên Tần gia để lại, giúp cho hắn bớt phải đi đường vòng.
Thời gian không nhiều lắm, dù sao theo như trước đó Cao Tuyết Đình đã nói, Tứ Quý Chi Địa một tháng sau sẽ mở ra, có thể coi là chạy đua với thời gian. Dương Khai dự tính nhiều lắm là nửa tháng sau, sẽ có người tới gọi hắn lên đường.
Cho nên hắn phải tranh thủ thời gian từng giây một.
Năm ngày sau đó, Tần Triêu Dương đã khôi phục lại.
Sau khi dặn dò Dương Khai vài chuyện, hắn liền cáo từ lên đường.
Trong hoàn cảnh này, hắn tiếp tục ở lại cũng không giải quyết được chuyện gì. Nếu đã quyết định để Dương Khai đi vào Tứ Quý Chi Địa, thì hắn tiếp tục ở lại chỗ này cũng chỉ là lãng phí thời gian, nên dứt khoát trở về phủ.
Sau khi tiễn hắn rời đi, cả cung điện cũng chỉ còn lại một mình Dương Khai.
Một ngày nọ, hắn đang bế quan trong sương phòng, bỗng nhiên cảm thấy hai luồng khí tức mạnh mẽ từ xa bay tới, nhanh chóng hướng về phía này.
Người đến cũng không che giấu khí tức, một người trong đó tỏa ra khí tức Đạo Nguyên tam tầng cảnh, người còn lại là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
– Nhanh như vậy đã phải lên đường rồi sao? Dương Khai nhướng mày, tự nói một tiếng. Hắn nghĩ rằng phía Thanh Dương Thần Điện phái người tới gọi mình tập trung, nên không chần chờ, hắn liền vội vàng đứng lên, đi ra sương phòng, tới ngoài điện cung kính đứng chờ.