Thượng Quan Hoàng đưa mắt về phía Dương Thanh, chợt nghĩ rằng nếu Thượng Quan Nhu có thể luôn đi theo anh thì có phải tương lai của Hoàng tộc sẽ xán lạn hơn không?
“Cậu Thanh, tôi có một yêu cầu hơi quá phận. Mong cậu hãy nhận Thượng Quan Nhu làm đồ đệ”.
Lão ta đột nhiên nói, ánh mắt đầy chờ mong.
Lý Trọng giật mình. Bản thân Thượng Quan Nhu đã đủ xuất sắc rồi, nếu còn được Dương Thanh nhận làm đồ đệ thì chẳng phải sau này sẽ càng mạnh hơn sao?
Nét mặt của Dương Thanh vẫn bình tĩnh, hờ hững liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoàng rồi đáp: “Thượng Quan Nhu rất thích hợp để trở thành Hoàng Chủ”.
Tuy không nói thẳng ra nhưng ý trong câu đã rõ.
Thượng Quan Hoàng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Thanh!”
Một bên khác, cuộc chiến giữa Thượng Quan Tử Khiêm và cao thủ nhà họ Đậu đã đến hồi kết thúc.
Dù thực lực mạnh đến đâu, cuộc chiến kéo dài càng lâu thì thể lực sẽ tiêu hao càng lớn.
“Thượng Quan Tử Khiêm, trận chiến này nên kết thúc rồi!”
Ánh mắt của cao thủ của nhà họ Đậu trầm xuống, giọng lạnh ngắt.
Thượng Quan Tử Khiêm lau vết máu ở khóe miệng, đằng đằng sát khí nhìn người kia: “Đúng là nên kết thúc rồi!”
Dứt lời, khí thế võ đạo của ông ta đột nhiên tăng đến mức độ cao nhất.
Lúc này chính là trạng thái mạnh nhất của Thượng Quan Tử Khiêm.
Ông ta không còn cách nào khác, đành phải dốc hết sức để có thể đánh bại cao thủ nhà họ Đậu.
“Hoàng phủ náo nhiệt ghê nhỉ!”
Đang lúc hai người sắp bùng nổ đòn tấn công mạnh nhất thì chợt có một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Mọi ánh nhìn tức thì đồng loạt hướng về lối ra vào của Hoàng phủ, nơi đó có mười mấy người đang lần lượt đi vào.