Thời điểm này chủ nhân Tu La Lộ đột nhiên đi lên một bước, hắn từ trong tu di giới rút cây thương ra.
Hắn dùng thương làm bút, bắt đầu khắc dấu vết Tu la Thiên Đạo.
Lúc này chủ nhân Tu La Lộ khắc rất nhiều, những đường vân này mỗi cái đều xé rách hư không, có hào khí thôn phệ sơn hà.
Lâm Minh hưng phấn hơn, hắn rút Ám Long Thương ra, cùng giao phiong với chủ nhân Tu La Lộ.
Bút tích của Lâm Minh có cương có nhu, liên tục không dứt.
Cả hai giao phong đủ khiến nhật nguyệt lu mờ.
Giao thủ kịch liệt như thế, nếu để người ngoài nhìn thấy, tất nhiên sẽ khiếp sợ không hiểu, trong mắt bọn họ nhìn, giao phong pháp tắc nếu như đến bước này gần như là chuyện không tưởng.
Phải nói rằng bọn họ căn bản không nghĩ tới phương thức giao phong này.
Cũng chỉ có Tu La Thiên Đạo là pháp tắc đỉnh cấp, hơn nữa Lâm Minh lý giải Tu La Thiên Đạo tới mức cực cao mới có thể đânhs ra cuộc chiến pháp tắc đặc sắc như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Minh bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy tàn.
Nhưng mà tương ứng chủ nhân Tu La Lộ tán thưởng càng đậm.
Kỳ thật chủ nhân Tu La Lộ ngay từ đầu tới cuối chỉ dùng lực lượng cực nhỏ mà thôi, hắn chỉ thăm dò Lâm Minh, phát hiện Lâm Minh cường đại vượt qua dự kiến thì chủ nhân Tu La Lộ mới tăng lực lên pháp tắc đường vân, kể từ đó Lâm Minh tự nhiên ứng phó mệt mỏi.
Tạch tạch tạch!
Đầu bút giao nhau! Trên trán Lâm Minh đổ mồ hôi lạnh, bút tích hắn lưu lại bị thôn phệ rất nhiều, hóa thành mảnh vỡ pháp tắc tiêu tán trong hư không.
Chờ đầu bút của Lâm Minh tan vỡ, chủ nhân Tu La Lộ tươi cười, thu hồi trường thương.
Thời điểm này Lâm Minh gần như hư thoát, tranh đấu pháp tắc tiêu hao hồn hải và tinh thần lực cực lớn, Lâm Minh sau khi chuyển sinh mấy đời, lại trải qua lịch lãm rèn luyện mới có thể kiên trì tới bây giờ.
Hắn dùng Ám Long Thương chống đỡ, thở dốc.
Thời điểm này trước mặt hắn, chủ nhân Tu La Lộ thu hồi trường thương, hắn đứng đó, ngón tay mang theo năng lượng khắc vào trong hư không.
Lúc này tốc độ của chủ nhân Tu La Lộ cực kỳ chậm chạp.
Bút tích của hắn trở nên nhạt đi, nhưng mà thứ hắn vẽ ra lại khác biệt lớn với vừa rồi.
Vốn chủ nhân Tu La Lộ bút tích ẩn chứa sát ý mạnh mẽ, lăng lệ đường hoàng.
Còn lần này, thứ chủ nhân Tu La Lộ vẽ ra nhu hòa và nội liễm, nhưng lại ẩn chứa thiên địa đại đạo, làm cho người ta khó có thể nắm lấy.
Không hề nghi ngờ, lúc này chủ nhân Tu la Lộ vẽ chiều sâu của pháp tắc, còn cao hơn vừa rồi một cấp bậc.
Lâm Minh nhìn chằm chằm vào pháp tắc phù văn này, tuy hiện tại hoàn toàn xem không hiểu, nhưng mà đã từ từ nhìn ra, những phù văn này toàn bộ không trọn vẹn.
Một phù văn không trọn vẹn được chủ nhân Tu La Lộ vẽ ra, đường như chờ ngươi bổ khuyết.
– Chẳng lẽ… Đây là đề khảo nghiệm của ta?
Đột nhiên Lâm Minh hiểu ra, những phù văn này đang chờ Lâm Minh bổ sung, nếu như hắn làm được, chẳng khác nào thông qua khảo hạch.
Có lẽ đây là đề mục cuối cùng.
Lâm Minh cũng không vội vã đi tu bổ phù văn này, hắn ngồi xuống, tiến vào trạng thái dung hợp võ ý, bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Điều tức mấy canh giờ, Lâm Minh hoàn toàn tiến vào trạng thái kỳ diệu, hồn lực của hắn từ từ khôi phục tới đỉnh phong.
Dưới loại tình huống này, rốt cuộc Lâm Minh mở mắt ra, bắt đầu tìm hiểu phù văn.
Phù văn bày ra trước mặt Lâm Minh, tổng cộng có ba mươi ba cái, vừa vặn đại biểu pháp tắc Tam Thập Tam Thiên.
Chậm rãi, lâm Minh quên cả thời gian trôi qua, quên đi tất cả mọi thứ của bản thân, hắn yên lặng đắm chìm trong trạng thái kỳ diệu của pháp tắc.
Trong mỗi phù văn này, dường như cũng có khắc hư ảnh chủ nhân Tu La Lộ, Lâm Minh ẩn ẩn cảm thấy những hư ảnh này chính là hóa thân chủ nhân Tu La Lộ lưu lại.
Mà những phù văn này ẩn chứa lý giải thiên đạo được chủ nhân Tu La Lộ tổng kết ra.
Chủ nhân Tu La lộ chỉ lưu lại một đạo phù văn, nơi thiếu thốn chỉ là một bộ phận mà thôi, nhưng mà tu bổ một bộ phận này còn khó hơn lên trời.
Khi Lâm Minh bắt đầu si mê trầm tư vào trong tu bổ pháp tắc, chủ nhân Tu La Lộ bắt đầu thối lui.