Lần này, Dương Thanh cũng vô cùng chấn động. Anh còn tưởng phép hô hấp mà Lý Trọng nói tới chỉ có thể nâng cao thực lực trong lúc dùng và trong thời gian ngắn, không ngờ lại không phải vậy.
“Vậy nói cách khác, chỉ cần là người dưới Siêu Phàm Cảnh dùng phép hô hấp này, thực lực sẽ luôn vượt qua võ đạo của bản thân một cảnh giới à?” Thượng Quan Hoàng hỏi.
Lý Trọng gật đầu: “Có người võ đạo xuất chúng thậm chí có thể nâng cao hai cảnh giới”.
Lý Trọng nói dứt lời lại rút từ trong người ra một tập viết tay, đưa cho Dương Thanh nói: “Đây.
là một bản phụ, cậu Thanh có thể xem thử”.
Dương Thanh nhận lấy bản chép tay, chỉ có mấy tờ giấy nhưng nội dung trên đó lại làm anh cực kỳ ngạc nhiên.
Có thể nói, đây là một cuốn sách dạy cách điều phối nhịp thở, nội dung vô cùng ngắn gọn, có ghi chú tần suất và số lần hô hấp.
Dương Thanh cảm thấy ngạc nhiên là vì sau khi hô hấp theo cách trong sách mấy giây, anh có thể rõ ràng cảm giác được tim đập vững vàng hơn.
Thậm chí máu chảy trong cơ thể dường như cũng tăng tốc độ lên.
Mà có lẽ nói “dường như” cũng không phải, mà đó là sự thật.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế mạnh mẽ lan tỏa ra khắp cơ thể Dương Thanh.
Tuy không thể giúp cảnh giới tăng thêm một bậc, nhưng Dương Thanh có thể khẳng định khí thế sau khi áp dụng phép hô hấp đã mạnh hơn rất nhiều.
Đồng thời, vì liên tục áp dụng cách thở này mà anh cũng cảm nhận được cơn đau đớn như giãng xé cả cơ thể, tựa như mỗi một tế bào đều bị cắt ra, sau đó phân chia thành tế bào mới dồi dào sức sống hơn.
“Thực lực càng mạnh thì khi sử dụng phép hô hấp này sẽ càng thấy đau, dừng lại thì không đau nữa’.
Có lẽ Lý Trọng nhận ra Dương Thanh đang thấy đau nên giải thích: “Nhưng làm quen dần rồi thì cảm giác đau cũng biến mất thôi”.
Thượng Quan Hoàng không được đọc cuốn sách chép tay nhưng cũng cảm thấy chấn động.
Lão ta nhận thấy được sự thay đổi của Dương Thanh, anh đã mạnh hơn trước.
Dương Thanh không dừng lại mà tiếp tục hít thở theo cách trên sách.