Thiên phú Thiên hành sư phối hợp với Phượng hoàng chi dực thi triển ra. Tốc độ cũng không chênh lệch bao nhiêu với đám người Cổ Tiêu. Trong nháy mắt đã tiến vào tinh không chi vực suy bại trước mắt.
Két két két két!
Vừa mới tiến vào nơi này thì nhất thời Nhiếp Vân đã cảm thấy có một cỗ suy bại khí ập tới. Dường như muốn ăn mòn thân thể và linh hồn của hắn. Làm cho ở sâu trong lòng hắn cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
A a a a a a…
Từng tiếng kêu thảm vang vọng bên tai, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn qua. Lúc này mới phát hiện ra, ở phía trước có không ít người vọt tới. Bởi vì cỗ khí tức này tập kích cho nên đã tử vong, thi thể lơ lửng, phiêu đãng trên không trung. Lần nữa tăng thêm vẻ quỷ dị cho phiến tinh không này.
– Đi theo ta!
Khẽ hô một tiếng, bàn tay Cổ Tiêu đưa về phía trước, một thứ có hình dáng như cây dù xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Bao phủ phương viên hơn mười dặm vào bên trong. Có thứ này xuất hiện, khí tức suy bại lập tức bị chắn ở bên ngoài.
– Cửu U tán! Bảo vật phòng ngự cấp bậc tương đương với Thiên Diệp Bình Chướng.
Thấy cây dù, Nhiếp Vân gật đầu thầm nghĩ.
Sau khi giết chết Cừu Thiên, Thiên Diệp Bình Chướng trên người của hắn tự nhiên cũng bị Nhiếp Vân luyện hóa. Chỉ là hắn vẫn không có sử dụng mà thôi. Tuy rằng khí tức suy bại của tinh vực này có thể sản sinh ra công kích đối với người khác. Nhưng mà so với loạn phong của Loạn Phong cốc còn kém rất nhiều, đừng nói là Thiên Diệp Bình Chướng, tùy tiện dùng một ít thủ đoạn cũng có thể ngăn cản.
Cửu U tán này cũng giống như Thiên Diệp Bình Chướng, cũng là trái cây của một loại Hỗn độn cổ sinh mệnh kết mà thành. Là một loại pháp bảo phòng ngự cực mạnh, có nó chống cự, khí tức suy bại ở đây không thể tập kích được mọi người mữa.
– Đi!
Cửu U tán đã mở, vô số đệ tử Quy Khư hải tiến vào phạm vi đã được che chở, Cổ Tiêu lại dẫn đầu phóng về phía cái khe.
Lúc này người của những tông môn khác cũng đã tiến vào không ít, người của Quy Khư hải cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Ầm!
Vừa mới tiến vào cái khe thì nhất thời Nhiếp Vân cảm thấy thời không trong nháy mắt biến hóa, cả người như đã tiến vào một cái mộ lớn vậy. Ngay cả hít thở cũng có chút trắc trở.
Đây là một thế giới nghiền nát, thoạt nhìn so với thế giới trước đó hắn nhìn thấy ở Thiên Địa Lục Đạo còn quỷ dị hơn, chung quanh đều bị nghiền nát, không có bất luận một chút linh khí nào.
– Quả nhiên không hấp thu được linh khí…
Đan điền vận chuyển, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy như đã bị vật gì đó giam giữ vậy. Chỉ có thể sử dụng lực lượng trong cơ thể mà không thể hấp thu được lực lượng bên ngoài tiến hành bổ sung tiêu hao.
– Nguyên khí đan điền vận chuyển!
Trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại không có chút biểu tình nào. Thầm hô một tiếng, nguyên khí đan điền chậm rãi vận chuyển. Một lát sau, Nhiếp Vân lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Nguyên khí đan điền ở bên ngoài có thể coi như là một biển lực lượng vô cùng vô tận. Mà ở ở đây, loại này cảm giác như vậy không ngờ cũng đã biến mất, giống như nó căn bản không tồn tại vậy.
Ở trong Thần Chi di tích này giống như tất cả pháp tắc hỗn độn trong nháy mắt đã bị mất đi. Mỗi người đều giống như trẻ con vừa mới tập đi, chỉ có thể y theo quy tắc của nó mà hành sự.
– Mọi người không nên khinh dịch động thủ, như vậy sẽ làm cho lực lượng càng tiêu hao nhiều hơn. Tới lúc đó ngay cả trở về cũng không còn khí lực!
Bàn tay vung lên, Cửu U tán được thu hồi vào trong cơ thể, Cổ Tiêu nói.
– Vâng.
Tất cả mọi người đều đồng ý với hắn.