Thái Bình nghe thấy thanh âm của Bùi thị, sắc mặt liền biến đổi, không còn để ý đến mã cầu, giục ngựa chạy ra bên ngoài.
“Tổ mẫu…… Tổ mẫu……” Sùng Mậu lo lắng sốt ruột, con ngươi đã đầy nước mắt, hắn không dám lay động Võ Chiếu, sợ chỉ cần không cẩn thận, tổ mẫu sẽ nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Năm ngón tay Võ Chiếu thu lại, gắt gao siết tay Uyển Nhi, nàng cực lực mở to đôi mắt già nua, cho dù đã không thấy hình dáng của Uyển Nhi, “Thái Bình…… liền…… liền…… giao cho……”
Chữ “ngươi” cuối cùng, Võ Chiếu chưa kịp nói ra, rốt cuộc đã không còn phát ra bất kỳ thanh âm gì, nàng gian nan xoay đầu, nhìn Thái Bình hốt hoảng xuống ngựa chạy về phía bên này.
Vui mừng tươi cười nở rộ trên mặt Võ Chiếu, hồi ức lúc niên thiếu xuất hiện trong đầu.
Khi đó, nàng từng hỏi Thái Bình —— “Con muốn cái gì?”
“Muốn…… giúp mẫu hậu.”
“Con đường này một khi bước lên, đối với bất kỳ kẻ nào mà nói đều là không chết không ngừng, nếu con chưa nghĩ kỹ……”
“Con muốn!”
Giang sơn cẩm tú này, cuối cùng đã tới thời khắc hoàn toàn giao vào tay Thái Bình.
Thái Bình, là lễ vật tốt nhất mà trời cao tặng cho nàng, cũng là niềm hãnh diện nhất của nàng suốt một đời này. Chỉ là, nàng không bao giờ có thể bồi Thái Bình đi đến cuối.
Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, quân thần như thế, mẫu nữ cũng như thế.
Con đường còn lại, chỉ có thể để Thái Bình tự mình đi tiếp thôi.
“A nương!” Thái Bình khóc lóc quỳ rạp xuống đất, thất thố nắm chặt tay Võ Chiếu, giọng nói đều không tự chủ được mà run rẩy, “Người ráng lên, thái y sắp đến rồi!” Nói xong, nàng nôn nóng gọi, “Truyền Trương Tắc! Mau truyền Trương Tắc! Mau……” Thanh âm của Thái Bình đột nhiên im bặt, chỉ vì tay Võ Chiếu đã mềm thành bùn, không còn nửa điểm sức lực.
Thái Bình đỏ mắt quay đầu lại nhìn về phía Võ Chiếu, a nương của nàng mang theo tươi cười trên mặt, hai tròng mắt nhắm chặt, đã qua đời. Thái Bình run rẩy lắc lắc đầu, nhất thời không thể tiếp thu kết quả như vậy.
“A…… A nương…… Người đừng dọa con…… Người mở mắt ra nhìn con…… Nhìn con…… con…… Hức……” Thái Bình rốt cuộc không chịu được đau thương, duỗi cánh tay ôm Võ Chiếu vào trong lòng ngực, nức nở khóc lớn.
Trường An cùng Sùng Mậu nhìn thấy mẫu hoàng như thế, tức khắc cũng khóc theo.
Uyển Nhi quỳ gối trước mặt Võ Chiếu, cúi đầu rơi lệ.
Hai đời, vị Nữ Hoàng này chiếu sáng con đường của nàng, như trăng như trời. Nhưng hôm nay trời lặn trăng tàn, như thế nào không cho nàng ảm đạm đau lòng? Tuy rằng Võ Chiếu không nghe thấy nàng đáp lời, nhưng nàng nhất định sẽ hoàn thành chuyện cuối cùng Võ Chiếu giao phó, giống như đời trước, lấy cả mạng sống để bảo hộ Thái Bình một đời.
Vâng.
Uyển Nhi rơi lệ cho hứa hẹn cuối cùng của Võ Chiếu, nàng lo lắng Thái Bình quá mức thương tâm, tổn thương thân thể, duỗi tay khẽ xoa lưng cho Thái Bình, lấy làm khuyên nhủ an ủi.
Thái Bình nghẹn ngào nhìn nàng, hai mắt đẫm lệ, nước mắt nàng ấy lại lần nữa vỡ đê.
Có lẽ a nương sẽ bực nàng đường đường là Thiên Tử thế nhưng lại gào khóc trước mặt người khác như thế, nhưng nàng chính là không biết cố gắng, chỉ vì nàng mất đi không chỉ là a nương, còn là ngọn đèn chiếu rọi con đường cho nàng đi về phía trước.
Hiện giờ ngọn đèn đã tắt, nàng rốt cuộc không thể tìm trở lại.
Thái Thượng Hoàng qua đời, Thiên Tử đau thương, nghỉ triều bảy ngày, cả nước bi ai.
Thái Bình tự tay làm lấy, tổ chức tang lễ thỏa đáng cho Võ Chiếu. Không để người đời sau thanh toán Võ thị, nàng hạ chỉ xoá niên hiệu của mẫu thân, khôi phục danh phận Hoàng Hậu cho mẫu thân, an táng ở càn lăng cùng tiên đế Lý Trị.
Ngày quan tài của Võ Chiếu rời khỏi Thần Đô, ba ngàn người bên đường kêu khóc tiễn đưa, Lý Lăng tự mình dẫn một vạn Vũ Lâm Quân hộ tống đến hoàng lăng hạ táng. Y theo Võ Chiếu phân phó, ở ngoài hoàng lăng dựng lên một tấm Vô Tự Bia, công và tội của nàng, tạm gác lại cho hậu nhân bình luận.
Ai có thể bình luận một đời truyền kỳ của Võ Chiếu?
Thần Đô mưa dầm hơn nửa tháng, Thái Bình tuy đã bắt đầu xử lý triều chính, nhưng nhiều ngày trên mặt hiếm khi có tươi cười. Mỗi ngày xử lý xong chính vụ, địa phương nàng đến nhiều nhất chính là Thiên Đường mà Võ Chiếu ngày thường thích đi nhất.
Tượng Phật lớn kia có khuôn mặt giống mẫu thân y như đúc, Thái Bình lẳng lặng quỳ gối trước Phật, chỉ có thời khắc này, nàng sẽ cảm thấy mẫu thân kỳ thật vẫn luôn bên cạnh.
Uyển Nhi bung dù đi đến Thiên Đường, ra hiệu cho Hồng Nhụy mang tăng ni ra ngoài.
Đợi trong đại điện chỉ còn lại nàng cùng Thái Bình, Uyển Nhi quỳ gối ở phía sau Thái Bình, dang cánh tay ôm nàng ấy vào trong lòng ngực, dịu dàng nói: “Ta ở cùng nàng.”
Thái Bình phủ lên cánh tay nàng, giọng khàn khàn: “Cho ta thêm chút thời gian……” Nàng sớm nên nghĩ đến, đời trước Võ Chiếu cũng rời đi vào năm này, chỉ là nàng còn trông vào may mắn, may mắn một đời này có rất nhiều sự tình đã thay đổi, Võ Chiếu còn có thể bồi nàng thêm mấy năm.
Chỉ là, trên đời có một số việc vốn không có may mắn.
“Ta vẫn luôn không có dũng khí đưa a nương xem di chiếu năm đó phụ hoàng cho ta…… Ta lừa người một đời……”
Uyển Nhi thu lại hai tay, có đôi khi chỉ cần một cái ôm, đã đánh bại thiên ngôn vạn ngữ.
Nàng nghĩ, đó là một đao người trong lòng đâm Võ Chiếu, người ấy không biết có lẽ là chuyện may mắn.
Ít nhất nàng nhìn thấy, Võ Chiếu một đời này không thẹn với giang sơn vạn dặm của Đại Đường, cũng không thẹn với hai chữ quân vương. Nếu nàng ấy có thể gặp lại tiên đế nơi chín suối, không còn là đế vương, có lẽ bọn họ có thể không còn tương sát, tựa như thời niên thiếu mà tình thâm như biển.
“Uyển Nhi……” Đáy mắt Thái Bình dâng lên nước mắt, “Nàng phải luôn ở bên cạnh ta…… Thiếu một ngày cũng không được……” Nàng không có cách nào tưởng tượng, một đời này không có Uyển Nhi sẽ khổ sở đến nhường nào.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, quyết không nuốt lời.” Uyển Nhi trả lời một cách rõ ràng, thanh âm ôn nhu làm cho thấp thỏm của Thái Bình chớp mắt bình tĩnh lại.
Thái Bình cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống đệm hương bồ.
Uyển Nhi lẳng lặng ở cạnh nàng, Thái Bình trọng tình, nếu không cho nàng ấy phát tiết, chỉ làm tổn thương chính mình.
“Ta muốn tiếp Phái Quốc phu nhân vào cung……”
“Chuyện này……”
Thái Bình vẫn rũ đầu, nước mắt ngậm trong hốc mắt, tiếng nói khàn khàn như cũ, “Nàng ở cùng nàng ấy nhiều hơn.”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy một đợt chua xót xông lên trong lòng, rõ ràng nên là nàng an ủi nàng ấy, không nghĩ tới cuối cùng thế nhưng lại thành nàng ấy giúp nàng bù đắp thời gian lúc trước mẫu nữ nàng không được ở bên nhau.
“Buổi tối ở bên ta là được……” Thái Bình chỉ đề ra một yêu cầu nho nhỏ này.
Sao Uyển Nhi có thể cự tuyệt, nàng đỏ mắt, nghẹn ngào đáp: “Được.”
Ngày thứ hai, Thái Bình hạ chỉ mời Phái Quốc phu nhân Trịnh thị vào cung làm bạn với Chiêu Nghi. Mấy ngày sau, Thái Bình lại hạ chỉ xây chùa Võng Cực ở Trường An, cầu phúc cho a nương Võ Chiếu.
Mùa Xuân năm thứ hai, Trịnh thị chết bệnh, Thái Bình hạ chỉ hậu táng.
Uyển Nhi tạ ơn Thái Bình, thành toàn thời gian yên bình cuối cùng của nàng cùng mẫu thân Trịnh thị.
Phu quân như vậy, trên đời không có người thứ hai.
Với Thái Bình mà nói, Uyển Nhi là duy nhất của nàng, với Uyển Nhi mà nói, Thái Bình cũng là độc nhất vô nhị của nàng, các nàng sẽ nắm tay tiếp tục đi tiếp, chờ đợi thịnh thế nở rộ.
Chú giải
Võng Cực: vô biên, vô hạn