Khúc Yên day day trán tủm tỉm cười, có một người cha luôn đem thành tích của cô lên khoe thế này tuy rất ồn ào nhưng trong lòng cô rất vui sướng. Giống như được người thân công nhân thực lực của mình, vui đến gương mặt đều lộ rõ ánh sáng tươi trẻ.
Tối hôm đó không có tiết tự học buổi tối, vì thấy trời còn sớm, anh cũng chưa tan làm nên Khúc Yên lái xe trở về Bắc Thành. Mất ba tiếng mới tới nơi, lúc cô đậu xe vào hoa viên Ôn Gia cạnh vòi phun nước thì Dì Mai có ra đón cô, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng cùng cô vào nhà.
Khúc Yên ngồi trên sofa duỗi eo ra:”Dì Mai, con thật nhớ cơm cà ri của Dì Mai a?”
Dì Mai trong nháy mắt hiểu ý, hỏi lại:”Cô chủ còn nhớ món nào nữa không?”
Khúc Yên duỗi ngón tay ra đọc món:”Sủi cảo hấp, thịt vịt quay, thịt xào chua ngọt. Con chỉ thèm có mấy món đó thôi.”
Dì Mai gật gật đầu sau đó vào bếp bắt đầu phân phó thêm cho người làm về những món cô vừa nói ra.
Khi Ôn Thành Uy về đến nhà đã là nửa tiếng sau, Khúc Yên đang ngồi trên sofa phòng khách bật tivi lên xem. Thấy xe ông lái vào thì lập tức chạy ra ngoài đón.
Ông cũng khá bất ngờ, không gọi không nhắn cứ thế mà trở về. Ông còn xem lịch xem xem có phải hôm nay là ngày nghỉ không, nhưng kết quả hôm nay vẫn là ngày trong tuần học bình thường. Ông đi xuống xe, đưa cặp cho Dì Mai rồi đi tới trước mặt cô.
Chưa kịp mở miệng Khúc Yên đã ôm lấy cánh tay ông, tươi cười nói:”Cha, mình vào ăn cơm đi. Đồ ăn làm xong hết rồi.”
Lời nói chưa kịp nói ra đã phải nuốt vào trong, nghĩ nghĩ cũng nhớ là khá lâu rồi ông và con gái ông chưa ăn cơm cùng nhau. Nghĩ nghĩ hồi cũng gật đầu, lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm cùng Khúc Yên.
Khúc Yên ăn vô cùng ngon miệng, Ôn Thành Uy thấy cô ăn nhiều tới mức miệng mà không thể cùng ông nói chuyện. Ông thấy cô vui vẻ thế chỉ thở dài, tiếp tục gắp món ăn nhét đầy bao tử cho cô.
Khi ăn xong cả hai cùng ra phòng khách xem phim, liếc nhìn di động thấy đã gần Tám giờ khuya. Khúc Yên lấy từ dưới hộp bàn trà một tờ giấy mỏng, không nói gì đưa đến trước mặt ông.
Ôn Thành Uy không nhìn nội dung trong giấy, nhìn vẻ căng thẳng cô liền đoán được cô lại gây hoạ. Trước đó ông cũng như thế, sử dụng cách thức nịnh nọt trước rồi thành thật khai báo việc xấu mình làm.
Ông nhận giấy, nhìn cô nói:”Bị mời phụ huynh về tội đánh nhau..” Hai từ “đúng không” chưa kịp phát ra khỏi miệng mà đột nhiên im bặt. Ông nhìn đến hàng chữ to ở trong tờ giấy, lời nói bị ngưng ngang mà há hốc mồm. Ông lắc đầu chớp mắt nhìn kỹ lại.
Lại nghe Khúc Yên nói:”Phải có chữ ký của phụ huynh mới có thể chuyển lớp. Chậm nhất là hai ngày nữa con sẽ đến khối Mười Hai học.”
Ông khẽ nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó lướt nhanh đọc tờ giấy, đôi mắt cười cong lên để lộ ra vết nhăn tuổi già. Đôi má cũng vì khích động mà hơi ửng đỏ lên.
Hồi còn hừng hực tuổi trẻ, ông không hiểu tại sao cha mình luôn muốn ông học giỏi. Khi đó ông vẫn là một thiếu niên ngỗ nghịch chuyên đi phá phách và không muốn học tập. Nhưng giờ khi đã lên làm cha, ông mới hiểu nổi khổ tâm của cha mình ngày ấy, chỉ cần nhìn thấy con mình được người khác khen ngợi, đơn giản là cố gắng phấn đấu trong học tập là trong lòng đã cảm thấy vô cùng tự hào rồi.
Ông tự nghĩ nếu Khúc Yên là con gái ruột của cha ông thì ông ấy sẽ còn yêu thương cô như thế nào. Không ăn chơi, không đua đòi, cố gắng học tập vươn lên phía trước. Cô giống hệt như tấm gương mà cha của Ôn Thành Uy muốn ông nôi theo.
Ông có chút xúc động, miệng cứ không ngừng cười tươi, bảo người tìm lấy bút sau đó ông ký tên vào.
Con gái ông..thật sự rất giỏi!