Bác bảo vệ mắt sáng trưng, rõ ràng là đang rất vui vẻ khi Nhất Uy đồng ý. Câu hỏi nào mà bác không trả lời được chứ, miễn đừng có liên quan đến mấy bài toán hốc búa mà thầy cô dạy cho đám học trò là được. Bác đầy tự tin về cái kho tri thức mà mình đã cặm cụi đọc bao năm qua.
Nhất Uy ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện với bác bảo vệ, Trúc Chi ngồi một bên với Nhất Uy. Nhất Uy chơi không lại với bác bảo vệ. Chỉ trong vòng 20 phút, cậu đã bị bác bảo vệ đề bẹp.
Trúc Chi chỉ nhìn được nước cờ của họ, không hiểu hết ván cờ. Cô còn đang bận rộn với mớ câu hỏi muốn hỏi bác bảo vệ cơ. Bác bảo vệ không cách nào đuổi khéo hai đứa nhỏ đi, đành rót nước mời hai đứa nó uống.
Trúc Chi mở lời trước:
“Bác làm ở đây chắc lâu lắm bác ha?”
Bác bảo vệ gật gù cái đầu, cái mặt hếch lên trời rất đắc ý. So với những người bảo vệ đồng nghiệp thì tuổi đời của bác là lâu nhất. Bác ậm ừ coi như đã trả lời xong.
Trúc Chi không khách khí hỏi tiếp:
“Bác có biết gì về nhân viên trong trường mình không ạ? Ví dụ như cô thủ thư?”
Bác bảo vệ xoa xoa cầm, trả lời:
“Cô thủ thư kia mới về trường không lâu. Trước đây có thầy thủ thư tên Thành, nhưng người này không hiểu sao đã mất tích mấy tháng nay. Bác xem tivi thì biết người này từng giết người nên đã chạy trốn, hiện vẫn còn đang truy nã hắn. Còn về phía cô thủ thư kia, bác biết có một người biết rõ về cô ấy.”
Bác bảo vệ chờ hai đứa cùng nhìn về phía bác một cách mong chờ mới tiếp lời:
“Người đã ứng cử cô ấy vào đây chính là thầy Hóa, người có biệt danh Mr. Hắc Ám ấy. Hai đứa sẽ không tìm thấy thầy ấy đâu, thầy ấy đang bận chăm sóc thằng con trai trong bệnh viện kìa, thằng bé Hiếu Minh ấy. Bác thấy tụi bây rất thân nhau mà.”
Ngư Lâm nói đến đây liền thay đổi ánh mắt, bác sắc bén nhìn hai đứa nhỏ ngồi đó. Bác cố tình nhắc đến Hiếu Minh, muốn xem xem hai người trước mặt có thật sự đã quên hết mọi chuyện hay không. Nhưng bác chỉ nhận lại thất vọng, cả hai đều đực mặt ra, không có biểu cảm nào cho thấy tụi nó đang nói dối cả.
Trúc Chi và Nhất UY nhìn nhau. Cả hai đều khó hiểu:
“Hiếu Minh?”
Nhất Uy nhớ man máng, không rõ lắm, có một lần hình như cậu đã cứu mạng Hiếu Minh một lần. Cậu đã làm gì cậu không hề nhớ rõ, chắc hai người cũng thân với nhau. Cậu đã nghe mấy lời đồn về “bộ tứ siêu đẳng” gì đó giữa cậu, Thanh Lâm, Hiếu Minh và một bạn học sinh tên Ngân Chi.
Vừa lúc đó, Nhất Uy và Trúc Chi nghe tiếng hét của ai đó vọng lại từ phía cầu thang. Thì ra, cô thủ thư vừa bị té cầu thang, gãy chân. Khi bác bảo vệ, Nhất Uy và Trúc Chi chạy ra đã thấy có người đưa cô thủ thư đến bệnh viện.
Trúc Chi thấy Nhất Uy nhét một túi bùa nhỏ vào túi quần của cô thủ thư khi cậu chạy tới phụ với một bạn nam khác đỡ cô thủ thư ra ngoài cổng. Họ sợ đứa bé ma kia có cơ hội hãm hại cô thủ thư nên quyết định buổi tối sẽ cùng vào bệnh viện xem sao.
Trúc Chi và Nhất Uy chỉ kịp chia tay nhau trên đường về nhà. Trước khi đi hút vào trong nhà, cô còn kịp nói với Nhất Uy vài câu:
“Tối nay, bồ qua đón tui nhé.”
Nhất Uy không hiểu câu nói kia có ý gì, chỉ thấy mẹ của Trúc Chi đứng tựa lưng vào cửa như đợi câu trả lời của Nhất Uy mới vào lại trong nhà. Cậu đành nói theo lời của Trúc Chi:
“Được chứ.”
Trúc Chi vẫy tay tạm biệt Nhất Uy rồi bước lại vào nhà mình. Người mẹ của cô đang đứng đợi cô vào trong nhà. Bà không vui khi thấy Nhất Uy đưa cô về. Có lẽ bà chưa quen với việc nhìn thấy đứa con cưng của bà có bạn thân thiết.
Bà nói với giọng không vui:
“Tại sao không để mẹ tới trường đón con về?”
Trúc Chi, cầm lấy đôi vai của bà, xuống giọng đáp:
“Tại vì con học trễ so với mấy bạn. Có những bài con không hiểu được, lại sắp đến kì kiểm tra. Cô chủ nhiệm giao cho bạn Nhất Uy kèm con học. Tối nay tụi con bắt đầu học rồi. Nên con nhờ bạn ấy qua rước con qua nhà bạn lớp trưởng học thôi.”
Người mẹ vẫn không vui nói:
“Tại sao không về nhà mình học. Con vừa phẩu thuật xong, mẹ không yên tâm để con đi lung tung. Đặc biệt lại còn đi ban đêm nữa.”
“Con khỏe re mà.”, Trúc Chi ngồi vào bàn, cô tiện tay lấy một trái nho trên bàn bỏ vào miệng rồi nói tiếp, “Với lại, nhà của Nhất Uy gần đây. Có gì con sẽ gọi điện về cho mẹ nhanh nhất có thể mà.”
“Mẹ vẫn không yên tâm. Mẹ thích mấy đứa cứ về đây học hơn.”
Trúc Chi buồn bã nói:
“Con chỉ muốn có thêm vài người bạn. Lúc trước, con vì quá yếu ớt nên cũng không thể kết bạn được. Khó lắm mới có cơ hội, mẹ đừng cản con nữa được không?”
Nói xong, Trúc Chi tỏ vẻ giận hờn bỏ đi lên lầu. Người mẹ biết mình hơi khắt khe với con cũng nói vọng theo:
“Con chỉ được đi một tiếng rưỡi thôi.”
Nhất Uy lại không đến như đã hẹn. Cậu nhắn lại cho cô biết cậu bị người cha quản giáo, không cho ra ngoài vào ban đêm. Dạo gần đây có vài vụ án kì lạ đều diễn ra vào đêm tối. Nghe đâu, những nạn nhân đều là sinh viên đi về một mình trong đêm. Họ đều bị hủy dung một cách bí ẩn.
Trúc Chi tỏ ra thông cảm cho Nhất Uy, mặc dù cô vẫn muốn cùng cậu ấy đến bệnh viện gặp thầy Hóa để biết chuyện về cô thủ thư. Cuối cùng, cô đành giết thời gian bằng cách lên mạng tìm đọc tin tức về những vụ án bị hủy dung mà Nhất Uy đã nhắc tới.
Trúc Chi phát hiện một nạn nhân bị hủy dung đúng tại con hẻm của cô vào đêm hôm qua. Quái, nếu vậy sao khu hẻm nhà cô lại chẳng có động tĩnh nào? Cô bất giác đi ra ban công nhìn xuống con hẻm tối đen bên dưới. Chẳng hề có một dấu hiệu nào cho thấy đã từng xảy ra một vụ án ở đây.
Có điều, cô nhận thấy không có người qua lại trên con đường thật. Trời vẫn chưa thật sự vào đêm, lại vắng bóng người đến kì cục. Chắc có lẽ họ cũng đọc cái tin tức về những người bị hủy dung, có kẻ nào đó ngoài kia không giết người lại chỉ có sở thích biến thái như thế thôi. Thật kinh tởm.
Thế rồi, Trúc Chi nhìn thấy cụ già hôm nọ đang lọm khọm dưới đường. Cô chắc là mình không nhầm lẫn, bởi vì bà cụ gập cả đầu đụng vào đầu gối y chan cụ già hôm trước. Cô sợ bà cụ lại ngất xỉu giữa đường, nên nhanh chân chạy ra giúp đỡ.
Mẹ của cô không thấy trong nhà, có lẽ bà tưởng cô đi học cùng Nhất Uy nên cũng đi công chuyện. Cô chạy nhanh ra ngoài đường, chạy đến bên cụ già, đinh ninh sẽ giúp đỡ nếu bà ấy cần.
Bà cụ không chống gậy, bà nhấc đôi chân một cách khó khăn. Trúc Chi đỡ lấy tay bà cụ dìu bà đi tiếp. Cô hỏi:
“Nhà bà ở đâu? Con sẽ đưa bà về một đoạn nhé.”
Bà cụ ngước đầu nhìn Trúc Chi. Và khi cô thấy khuôn mặt của bà cô thét lớn, ngã lăn ra đất. Khuôn mặt nhăn nheo, già nua, mũi khoằm, lông mày bạc trắng, miệng méo mó không còn răng, cái lưỡi là thứ duy nhất trên mặt bà có cử động (nó thè ra liên tục như lưỡi rắn).