Cẩm Lý sắc mặt cực kỳ không tốt bước ra từ một gian phòng khác, nhìn cái tâm tình kia, chắc chắn đã nhìn thấy hành động của hắn đối với y rồi.
Lan Hoàng Hoa rất thức thời, nhanh chóng giải thích:” Ta không có ý gì.”
Cẩm Lý nhàn nhạt mỉm cười:” Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có ý gì, cứu được Ngôn Tu, là công của ngươi, ta đương nhiên phải cảm ơn ngươi.”
Lan Hoàng Hoa:”…”
” Đừng, ta… cứu người không cần đền đáp, ngươi cứ ở lại đây, ta đi trước, một canh giờ sau độc đã có thể giải hoàn toàn rồi.” Lan Hoàng Hoa xoay người liền chạy trối chết.
Cẩm Lý nhìn Ngôn Tu đang ngồi trên giường, khóe miệng còn díu chút nước thuốc đen đặc lau chưa sạch, nhanh chóng tiến về phía bên cạnh y, giúp y lau đi.
Ngôn Tu:”…”
” Ngươi cứ đặt y phục ở đó, một lát ta giúp y thay.” Cẩm Lý quay qua nói với Nhiếp Minh.
” Dạ.” Nhiếp Minh cũng cực kỳ thức thời, tác phong nhanh nhẹn đặt y phục lên bàn trà gần đó, xoay người rời đi.
Hoàng thượng, ngài phải cố chịu đựng.
Tiếp xúc với Cẩm Lý một thời gian, Nhiếp Minh phát hiện thật ra Cẩm Lý quan tâm chủ tử của y rất đặc biệt, thường xuyên ức hiếp chủ tử, thế nhưng bảo vệ chủ tử cũng rất tốt. Từ khi Cẩm Lý xuất hiện, ngoài y ra, không một ai có thể ức hiếp chủ tử nữa.
Y có trêu trọc chủ tử đến đâu cũng sẽ không làm hại chủ tử.
Đối với y, Nhiếp Minh đã có chút tin tưởng.
Nếu giao chủ tử cho y, chủ tử cũng sẽ không gặp nguy hiểm như trước đây nữa.
Ban đêm, bình thường sẽ là Cẩm Lý ngủ cùng Ngôn Tu, thế nhưng Cẩm Lý hôm nay có việc gấp, liền giao lại việc này cho Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh cẩn thận giúp Ngôn Tu thay y phục.
” Nhiếp Minh, trẫm cần ngươi giúp trẫm làm một việc.”
” Thần luôn sẵn sàng.”
” Ngươi giúp trẫm…”
” Cái đó, không được đâu hoàng thượng.”
” Sao? Ngươi học theo y, cãi lại trẫm?”
” Nhưng mà… hoàng thượng… người không thể…”
” Làm theo lời trẫm, trẫm đã quyết.”
” Hoàng thượng, ngài không thể…?”
” Không thể, đừng nói nữa, trẫm mệt rồi.”
” Nhưng mà hoàng thượng, thần cảm thấy, y thật sự rất quan tâm đến người.”
“…. ngươi lui ra đi.” Ngôn Tu phát tay, nội y vàng óng hòa vào làm một với nệm chăn trên long sàn.
Nhiếp Minh nhìn bóng người nằm trên long sàn, quay lưng về phía y, mái tóc dài còn có chút rốt loạn, không kìm được mà thở dài một hơi:” Hoàng thượng, sao lại làm khổ mình như thế?”
Vốn tưởng hoàng thượng đã có thể yên bình sống dưới bảo bộ của người kia, bình bình yên yên sống hết một đời.
” Hoàng thượng, thần cáo lui.”
Nhiếp Minh cúi người hành lễ, mang theo tâm trạng nặng lề, lui ra ngoài.
Ngôn Tu chậm rãi lật người, nhìn cánh cửa kia chậm rãi khép lại, ánh mắt của y càng thêm phức tạp.
Hiện tại, nó đã phức tạp đến nỗi, chính y đã không còn đủ sức để hiểu rõ nó.