– Vân Hương Tiên Vương làm việc không để lối thoát, sau khi vị Chân Tiên kia bị tru sát, ở bên trong Đại Thiên thời không hắn thống trị, tất cả con nối dõi hậu đại của hắn, hết thảy lọt vào Vân Hương Tiên Vương huyết tẩy, một tên cũng không để lại!
Giang Nam cau mày nói:
– Nữ tiên xinh đẹp như thế, làm việc như thế nào bá đạo như vậy?
Giang Tuyết liếc mắt nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười nói:
– Nếu không có chút ít tư sắc, há sẽ bị Tiên Quân nhìn trúng, kết làm đạo lữ?
Giang Nam ho khan một tiếng, lúng ta lúng túng nói:
– Ta liền không thể trông mặt mà bắt hình dong…
Giang Tuyết cười yếu ớt nói:
– Không trông mặt mà bắt hình dong? Đệ đệ, đệ muội ở Trung Thiên thế giới chính là thiên hạ tuyệt sắc đây này.
Cái trán Giang Nam toát ra mồ hôi lạnh rậm rạp, nhìn về phía Đạo Vương, ho khan một tiếng, Giang Tuyết cười mà không nói, Đạo Vương ở một bên làm ra hình dáng mờ mịt, tựa hồ không có nghe thấy hai người đang nói cái gì, cũng không có thấy ánh mắt cầu cứu của Giang Nam.
Đột nhiên, lại có một đạo tiên quang chạy như bay mà đến, hướng trong Vô Nhân khu chạy như bay mà đi, trong nội tâm Giang Nam khẽ nhúc nhích, chỉ thấy trong tiên quang kia là một lão đạo áo bào trắng, tóc trắng muốt như tuyết, chòm râu bồng bềnh cũng tuyết trắng một mảnh, đạo cốt tiên phong, làm cho người vừa thấy liền tỏa ra hảo cảm.
– Lão thỏ tử…
Giang Nam ngạc nhiên, thấp giọng nói:
– Quả nhiên nghe đồn không sai, bất kỳ địa phương nào, chỉ cần có tin tức bảo vật xuất thế, liền có thể trước tiên chứng kiến thân ảnh lão thỏ tử này!
– Sư đệ, ngươi nhận ra vị lão tiên nhân này?
Đạo Vương khen:
– Vị lão tiên nhân này hình dáng không tầm thường, đạo cốt tiên phong, trong lòng ta Tiên nhân lẽ ra như thế, về phần rất nhiều Chân Tiên Tiên Vương khác, bè lũ xu nịnh, so với vị lão tiên nhân này lộ ra vẻ yếu kém rất nhiều.
Giang Nam cười nói:
– Sư huynh nói có lý, vị lão tiên sinh này là Nam Quách Minh lão tiên sinh, người xưng Nam Quách tiên ông.
Đạo Vương trợn tròn con mắt, khó chịu như ăn hết một con ruồi, sau một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói:
– Nguyên lai là lão thỏ tử này, hắn chạy rất nhanh… Bất quá nói trở lại, nếu như hắn chạy trốn không nhanh, chỉ sợ sớm đã bị người đánh chết.
Giang Nam lắc đầu, thực lực của Nam Quách Minh cũng không phải là như biểu hiện ra đơn giản như vậy, ban đầu ở Vạn Chú cung, ngay cả bát Tiên Vương cũng bị đọng ở dưới huyết hà, bị rút đi rộng lượng khí huyết, thân thể cơ hồ tan rã.
Duy chỉ có Giang Nam cùng Nam Quách tiên ông là không có chịu ảnh hưởng, Giang Nam dựa vào Nguyên Thủy đại đạo thôn phệ luyện hóa chú đạo bên trong Huyết Hà, bổ sung bộ phận tu vi bị Huyết Hà rút đi kia.
Mà Nam Quách tiên ông thì phảng phất là vắt cổ chày ra nước, đạo Huyết Hà kia ngay cả một tí tẹo tinh khícủa hắn cũng không có rút đi!
Từ đó trở đi, Giang Nam liền biết rõ, lão thỏ tử này không giống biểu hiện ra đơn giản như vậy, chỉ sợ là một nhân vật cực kỳ cường đại!
– Lần này Nam Quách tiên ông không là người thứ nhất xuất hiện ở chỗ này, so với Vân Hương Tiên Vương vẫn là chậm một đường, bất quá Vân Hương Tiên Vương ngụ ở phụ cận, lão thỏ tử này tốc độ đã cực kỳ kinh người rồi.
Giang Nam vẫn còn có chút buồn bực, Nam Quách tiên ông là như thế nào có thể trước tiên kịp thời đuổi tới nơi bảo tàng xuất thế? Hắn lại là như thế nào ở trước tiên lấy được tin tức?
– Lão gia hỏa này, tin tức linh thông, chạy trốn nhất lưu, xuất quỷ nhập thần, thực lực thần bí khó lường, quả nhiên rất có tài năng!
Nam Quách tiên ông qua đi, lại có một cổ khí tức bay tới, đó là Tiên Vương, Chân Tiên ở vài toà đại châu phụ cận, bọn hắn tới gần Vô Nhân khu, tự nhiên so với những người khác sớm nhận được tin tức hơn.
Những người này là rắn rít địa phương, tương đối mà nói, bọn người Giang Nam chỉ là vừa vặn ở chỗ này đặt chân, chưa đứng vững nền móng. Cường Long không áp địa đầu xà, huống chi bên trong Tiên Vương cũng không thiếu có cường long!
Giữa không trung số lượng tiên quang rất nhiều, trong đó cũng có thế hệ cực kỳ cường đại, để cho Giang Nam nhíu mày chính là, hắn thậm chí cảm ứng được tồn tại so với hắn còn cường đại hơn!