Lời này vừa dứt, người xem liền đồng loạt chỉ tay vào Diệp Thành đang ngất xỉu: “Chính là người này, hắn rơi từ trên trời xuống”.
“Rơi từ trên trời xuống?”, nha dịch đó sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn trời.
“Quan tâm hắn từ đâu tới làm gì, kéo đi chôn đi”, bổ khoái vẫn đang nôn ở nơi cách đó không xa lập tức xua tay, nhưng không dám nhìn cảnh máu me kia nữa, hắn ta sợ rồi, nôn đến mức mật xanh mật vàng cũng ra hết.
Nghe vậy, hai nha dịch lật đật tiến lên, mỗi người kéo một chân của Diệp Thành rồi lôi hắn ra khỏi thành.
Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà lại bị hai người phàm kéo đi như thế, nếu tu sĩ nào nhìn thấy không biết liệu có sợ phát khóc không, cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ.
Lập tức, con phố ở Vọng cổ thành vốn nên sầm uất vì cảnh tượng thảm khốc vừa rồi mà trở nên vắng vẻ.
Nửa đêm nhìn thấy người chết, ai đi đường cũng thấy lạnh sống lưng, còn ai có tâm trạng đi dạo phố, biểu diễn văn nghệ và bán hàng nữa!
Bên ngoài thành, ở một bãi tha ma cỏ hoang rậm rạp, nơi này tối mịt, gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn có thể thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, vì ở đây được chôn cất quá nhiều người không đáng phải chết.
Trong một bãi cỏ hoang, Diệp Thành nằm ở đó tuy còn thở nhưng vẫn đang ngất xỉu.
Hắn không bị chôn sống, hai tên nha dịch cũng chẳng rảnh mà chôn sống hắn. Nửa đêm rồi, bãi tha ma thì u ám, có thể gặp ma bất cứ lúc nào, ai rảnh rỗi sinh nông nổi đào hố cho hắn đâu!
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm của dã thú vang lên, trong đêm đen, một luồng sáng u tối màu huyết sắc loé lên, mười mấy con chó hoang chạy tới vây quanh Diệp Thành.
Nhưng không bao lâu chúng lại ủ rũ bỏ đi.
Lại nhìn đến bên cạnh Diệp Thành, nơi đó có thêm một số thứ.
Nhìn kỹ mới thấy là từng chiếc răng bị gãy, hay chính xác hơn là răng của những con chó hoang kia đã gãy rụng đầy đất, bọn chúng vốn định ăn một bữa no nê nhưng lại chọn nhầm đối tượng.