– Khang trưởng quỹ trước khi đi còn nói, hiện tại hắn ta cũng không biết bản thân sau cùng sẽ bị điều tới đâu, đợi sau khi xác định được rồi sẽ cho người truyền tin cho đại nhân. Khang trưởng quỹ còn nói, ngày sau nếu đại nhân có việc cần, có thể thông báo cho hắn bấy kỳ lúc nào, cho dù là trăm núi ngàn sông, hắn cũng sẽ chạy tới gặp người, giúp người một tay! Chỉ là không thể đích thân nói lời từ biệt với người, trong lòng có chút tiếc nuối, mong đại nhân tha thứ. Lão ấu Trương gia bẩm báo nói.
Dương Khai gật gật đầu, Khang Tư Nhiên cũng coi như có lòng, một viên Đạo Nguyên đan của mình đã toại nguyện cho tu vi hiện tại của hắn, hắn tự nhiên sẽ mang ơn trong lòng.
Không nói gì thêm, Dương Khai quét thần niệm vào trong cái ngọc giản khác, sau khi dò xét nội dung ở bên trong xong, hắn không khỏi nhiên: – Tiểu Thất cũng đi sao?
Tin tức trong ngọc giản rất đơn giản, chỉ có một câu nói mà thôi.
– Dương đại ca đáng ghét, vẫn còn đang bế quan, gặp huynh lần cuối mà cũng không được! Muội phải đi rồi, dì Phượng tới bắt muội, nếu không đi e rằng không kịp nữa…
Mạc Tiểu Thất lai lịch thần bí, nhưng Dương Khai có thể đoán ra nàng ta xuất thân bất phàm, tuy nhiên từ trong thông tin nàng ta để lại trong ngọc giản mà nói, dường như trong nhà có người muốn bắt nàng ta về…
Dương Khai không kiềm được tưởng tượng ra một màn – thiếu nữ phản nghịch bỏ nhà ra đi, lưu lạc bên ngoài, cuối cùng bị phát hiện ra tung tích, cao thủ trong gia tộc vây đánh chặn bắt nàng ta, cuối cùng bức nàng ta ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, bị xách trở về.
– Tiểu Thất đáng thương… Dương Khai xuýt xoa một tiếng. Tuy đồng tình với nàng ta, nhưng Dương Khai cũng không lo lắng.
Nếu là người trong gia tộc tới bắt nàng ta về, vậy sẽ không thể nào làm thương tổn tới nàng.
Hơn nữa… cái người gọi là dì Phượng, Dương Khai cũng đã nghe Mạc Tiểu Thất nhắc tới một lần, cảm giác được quan hệ giữa hai người rất thân thiết, bởi Tiểu Thất từng kể, dì Phượng kể rất nhiều câu chuyện cho nàng ta nghe,
Mới bế quan hơn một tháng, không ngờ hai người bạn đã rời khỏi Phong Lâm Thành, hơn nữa đều là bị ép phải rời đi, điều này khiến Dương Khai có chút cảm khái thế sự vô thường.
Bóp nát hai cái ngọc giản, Dương Khai nhìn lão ấu nói: – Ngoài việc này ra, còn việc gì khác nữa không?
Lão ấu nói: – Tần gia cho người tới truyền tin, nếu như đại nhân bế quan kết thúc, xin dời bước tới Tần gia, nghe nói vấn đề của đại nhân đã có lời giải đáp.
– Ồ?
Dương Khai ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói: – Được, ta cũng nên tới Tần gia xem xem.
Trong khi nói, liền lập tức đứng lên.
Trương Nhược Tích vội vàng nói: – Tiên sinh… có cần ta đi theo ngài không?
Dương Khai nói: – Không cần đâu, ngươi ở lại trong gia tộc tu luyện đi.
– Vậy… tiên sinh đi thong thả. Trong mắt Trương Nhược Tích ánh lên một tia ảm đạm, nhưng nghĩ tới tạo ngộ lần trước sau khi chạm đến Không Linh Ngọc Bích, sâu thẳm trong lòng nàng cũng dâng lên sự đấu tranh.
Tu vi không đủ, căn bản không tài nào giúp được Dương Khai việc gì, chỉ có nâng cao tu vi mới có thể giúp Dương Khai mở ra bí mật của Không Linh Ngọc Bích.
Trong sảnh khách, Dương Khai sải chân bước ra.
Bước chân còn chưa chạm đất, thân ảnh nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy đâu.
Chốc lát, hắn đã tới Tần gia trong Phong Lâm Thành.
Lần này hắn không trực tiếp tiến vào, mà đứng ngoài phóng thần niệm.
Một cái chớp mắt tiếp theo, trong Tần gia truyền ra tiếng cười lớn của Tần Triều Dương, nói: – Dương lão đệ, ngươi xem ra đã chịu xuất quan rồi.
Theo thanh âm rơi xuống, thân ảnh của Tần Triều Dương đã xuất hiện trong tầm mắt của Dương Khai, như tật phong chớp giật, nhanh chóng nhào tới trước mặt Dương Khai. Sau khi quan sát Dương Khai trên dưới một hồi, mí mắt hơi co lại nói: – Dương lão đệ lần này bế quan… hình như thu hoạch không nhỏ nha!
Cũng không nói ra được tại sao, Dương Khai tuy rằng cảnh giới tu vi không hề có sự tăng lên, nhưng dường như lại mạnh mẽ hơn trước không ít, khí tức cũng nồng đậm lên rất nhiều.
Tần Triều Dương lập tức hiểu ra, trong lần bế quan hơn một tháng này của Dương Khai, có lẽ là tu luyện một loại bí thuật nào đó.
Hắn cũng không truy hỏi vấn đề, thậm chí không đợi Dương Khai trả lời, đã tràn đầy nhiệt tình nói: – Nào nào nào, mau vào trong!
Dương Khai mỉm cười, theo Tần Triều Dương tiến vào trong Tần gia.
Bên đường ngang qua, đám tộc nhân Tần gia đều nghiêm túc hành lễ, không dám có chút sơ suất nào.
Vượt ra ngoài dự liệu của Dương Khai, Tần Triều Dương không dẫn hắn vào sảnh chính mà trực tiếp đi tới vị trí của căn mật thất kia.
Trước khi tới mật thất, Tần Triều Dương nhỏ giọng cười nói: – Dương lão đệ, ta biết ngươi trước đây từng hỏi Ngọc nhi một vấn đề, Ngọc nhi hình như cũng đã tìm ra đáp án, hiện tại đang ở bên trong, ngươi vào trong trước nói chuyện tỏ tường với Ngọc nhi một lát, sau khi ổn thỏa rồi, lão phu sẽ cùng ôn chuyện cũ với ngươi! À, phải nói trươc với Dương lão đệ một tiếng, ngươi hỏi Ngọc nhi vấn đề gì, nó đều miệng kín như bưng, không hề nói lại cho lão phu mảy may.
– Ta tin Tần cô nương! Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Vẫn là gian mật thất lần trước, Tần Ngọc hình như đã đợi rất lâu rồi, thấy Dương Khai bước vào, bèn vội vàng đứng lên hành lễ.
– Tần cô nương không cần khách sáo, cũng không phải là người ngoài.
Dương Khai xua tay.
– Lễ không thể bỏ! Tần Ngọc mỉm cười.
Dương Khai cười, liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt bỗng trở nên có chút cổ quái, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng ta mấy hơi, lông nhẹ nhíu, dường như phát hiện được điều gì.
Tần Ngọc lại không hề phát giác, mở miệng nói: – Đại nhân trước đây có từng hỏi tiểu nữ tử, cái cây lạ mang hai màu sắc kim ngân đó rốt cuộc là thứ gì, tiểu nữ tử những ngày này lật giở điển tịch mà tổ tiên lưu lại, cuối cùng cũng đã tìm ra xuất xứ.
– Nói ra xem xem. Dương Khai áp chế sự kích động trong lòng, không nhanh không chậm nói.
– Trước khi nói, tiểu nữ tử có một vấn đề muốn hỏi đại nhân. Tần Ngọc nói.
– Là gì?
– Trong hình ảnh mà đại nhân nhìn thấy, cái cây lạ có hai màu kim ngân kia có phải từng biểu hiện ra sức mạnh đặc thù không?
– Tại sao lại hỏi vậy?
Tần Ngọc nói:
– Thiên địa sơ khai, hồng mông hỗn độn, thời không bất ổn, có cây lạ tên Thương, ứng vận mà sanh, với lực lượng âm dương hỗn độn, phong ấn bốn cực, trấn áp hư không, khóa một phương thiên địa, vây khốn tứ hải trong lồng giam…
Giọng Tần Ngọc trầm thấp mà mê ly, khi nói những lời này trong mắt thấp thoáng tia sáng màu bạc, trông vô cùng huyền diệu.
– Cứ như vậy cho tới khi đấng đại năng thi triển thần thông, phá vỡ phong tỏa hư không, giải trừ khốn khổ bị cầm tù, chém Thương Thụ thu vào vòm trời… Lực lượng ngày đêm của thiên địa mới lần đầu tiên được khởi động. Ở thời đại viễn cổ, vô số dị sĩ đại năng hai rồi lại ba liên tiếp xuất hiện, người người thi triển thần thông, tranh chấp thư hùng.