Hắn biết rõ thời điểm tới cuối không gian thông đạo thì hắn sẽ nhìn thấy Thần Vực hắn rời xa mấy ngàn năm qua, sẽ nhìn thấy những chuyện xảy ra ở đó.
Đây là hắn bức thiết muốn được biết rõ, nhưng cũng sợ hãi kết quả khi biết rõ.
…
Không gian chuyển đổi, Lâm Minh cảm giác như xuyên qua màng nước.
Thời điểm hắn nhìn thấy tinh không quen thuộc và lạ lẫm, nội tâm của hắn cảm xúc ngổn ngang.
Tinh không vẫn là tinh không đó, nhưng mà khí tức đã biến hóa…
Hắn biết rõ nhìn thấy cảnh này nhiều sẽ khiến tinh thần của hắn chán nản.
Hắn ức chế cảm tình không giấu nổi trong nội tâm xé rách không gian lần nữa, bắt đầu dùng không gian đại na di, muốn đi Thần Mộng Thiên Cung nhìn một chút.
Tuy đã sớm biết kết quả, nhưng mà Lâm Minh vẫn muốn nhìn thấy tận mắt.
Chuyến đi này lâm Minh mất hai tháng.
Thời gian hai tháng này hắn trải qua rất nhiều nơi.
Hắn nhìn thấy rất nhiều tinh cầu bị phá hủy, chỉ còn lại vô số mảnh vỡ, dưới tác dụng của lưc hút quay chung quanh tạo thành vành đai thiên thạch, trôi nổi không có mục đích trong vũ trụ.
Trừ tinh cầu ra, còn có tông môn bị hủy diệt.
Rất nhiều tông môn, ngay cả linh sơn và tiên đảo cùng bị diệt theo bọn họ.
Từ di tích thảm thiết này, Lâm Minh có thể tưởng tượng tình cảnh Thánh tộc năm đó xâm lấn thảm thiết cỡ nào.
Có Chân Thần dẫn đội, Nhân tộc không phải là đối thủ của Thánh tộc.
Những tinh nhuệ kịp thời rút lui may mắn thoát khỏi, nhưng mà thánh địa bình thường không cần nghi ngờ đã bị Thiên Tôn Thánh tộc hủy diệt.
Đối với một Thiên Tôn mà nói, hủy diệt thánh địa bình thường chẳng khác gì lật bàn tay.
Không biết bao nhiêu tinh anh của Nhân tộc chết thảm trong hạo kiếp này.
Mà những người còn lại chỉ là dân chúng bình thường của Nhân tộc.
Những người này quá nhiều, đếm không hết, bọn họ trải rộng cả Thần Vực, các nơi hẻo lánh của ba ngàn giới, Thánh tộc không có khả năng chém tận giết tuyệt.
Nhưng chỉ cần cam đoan truyền thừa võ đạo bị đoạn tuyệt, những người phàm này chẳng khác gì gia súc không thể phản kháng, tùy ý bị Thánh tộc nuôi nhốt, nô dịch.
Rốt cuộc Lâm Minh đi tới vũ trụ có Thần Mộng Thiên Cung năm xưa.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà nhìn thấy địa chỉ cũ của Thần Mộng Thiên Cung, Lâm Minh vẫn chấn động, tâm thần rung lên kịch liệt, tình cảnh trước mắt khiến hắn bi ai.
Mà những linh sơn linh khí mười phần của Thần Mộng Thiên Cung đã bị Thánh tộc chiếm cứ, đây là nơi thay nghén ra nhiều tài nguyên và thiên tài địa bảo, Thánh tộc không có khả năng phá hủy nó.
Sau khi Thánh tộc thành lập tông môn, rất nhiều đệ tử Thánh tộc ra ra vào vào, tông môn này cảnh tượng quang vinh phồn vinh, chúng kế thừa tích lũy ngàn vạn năm của Thần Mộng Thiên Cung, dùng tẩm bổ bản thân mình.
Chúng nô dịch linh thú tiên sơn do Thần Mộng Thiên Cung nuôi dưỡng, cưỡng ép thuần hóa chúng thành tọa kỵ và khế ước thú.
Mạch khoáng và dược điền cũng bị tông môn Thánh tộc tùy ý khai thác, các loại thiên tài địa bảo bị đào trộm không còn.
Mà võ giả Nhân tộc trừ bị giết ra, rất nhiều người bị tông môn Thánh tộc nô dịch, bọn họ hoặc trở thành thợ mở, dược bộc, các loại tạp dịch, còn có bị nuôi nhốt thái bổ.
Lâm Minh đứng ở xa trăm vạn dặm, trầm mặc nhìn qua tất cả.
hắn đứng đó thật lâu, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Tinh không trống trải, Lâm Minh hóa thành lưu quang bay đi trong vũ trụ, tốc độ nhanh như sao băng, hắn nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong huyết nhục.
Hắn tự nói với mình, những gì mất đi lúc trước, sau này sẽ trả về gấp mười lần…
Cho dù Tam Thập Tam Thiên xảy ra hạo kiếp gì, Tu La Lộ vẫn chưa từng cải biến.
Mà trong đó Nhân tộc, Thánh tộc, Hồn tộc và các chủng tộc trong Tam Thập Tam Thiên sống chung với nhau, không có quá nhiều cừu hận trong đó.
Tu La Lệnh của Lâm Minh đã vỡ vụn, không cách nào sử dụng được nữa, hắn tìm tới cánh cửa không gian năm đó Thần Mộng Thiên Tông dẫn hắn đi vào Tu La Lộ, bằng vào thực lực bản thân lẻn vào trong Tu La Lộ.