Lời này vừa thốt ra, không chỉ người xem mà hai nữ thư sinh, ngay cả nam tử vạm vỡ chuẩn bị hành hung cũng vô thức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lên bầu trời.
Ở đó có một bóng hình người đang rơi xuống với tốc độ một trăm tám mươi dặm một giờ.
Mọi người vô thức bịt tai, ngoại trừ người đàn ông vạm vỡ.
Rầm!
Chẳng bao lâu, một tiếng động lớn vang dội khắp cổ thành, mặt đất chấn động hồi lâu.
Lại nhìn đến gã đàn ông vạm vỡ, lúc nãy gã còn đứng thẳng nhưng giờ phút này đã nằm trên đất, tay chân dạng ra, mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố lớn hình người.
Mọi người chợt im lặng một lúc, cả tập thể mặc niệm.
“Người… Người này từ đâu rơi xuống vậy?”, không biết đến lúc nào mới có người vô thức nhìn lên trời, bỗng nhiên có một người rơi xuống, nếu bất cẩn sẽ bị hắn đè vào ngu người luôn.
“Người phía trên gã này… hung hãn thật!”, có người thầm nuốt nước bọt.
“Rơi xuống bằng cách nào vậy?”, mọi người đều trố mắt nhìn chằm chằm người đang đè trên gã đàn ông kia.
Ừm, đó thật sự là một người, chính xác hơn là một người đàn ông, chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu, và lại chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu lúc này đã ngất xỉu.
Không sai, người này chính là Diệp Thành, hắn cũng không biết tại sao ra khỏi đầm vô vọng lại rơi xuống thế giới phàm trần.
Nhưng điều đáng khẳng định là cách xuất hiện của hắn thật sự cực kỳ bá đạo.
Có người