Đối với tâm tư phụ mẫu, Lâm Minh nhìn vào mắt, hắn vẫn bảo trì trầm mặc.
Một ngày này quán rượu Lâm gia có một khách nhân, nữ tử mặc hắc y, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tu vị gần đạt tới Thần Hải hậu kỳ.
Cô gái này chính là Tư Đồ Minh Nguyệt.
Võ giả trên Thiên Diễn đại lục hơn một ngàn tuổi đạt tới Thần Hải hậu kỳ vô cùng không dễ dàng.
– Ah? Ngươi sắp phi thăng?
Lâm Minh kinh ngạc nhìn qua Tư Đồ Minh Nguyệt, đây là chuyện hợp tình hợp lý, tại hạ giới, võ giả đạt tới mức tận cùng thì không thỏa mãn bị hạ giới trói buộc, sẽ muốn phi thăng Thần Vực, đi tới thiên địa rộng lớn hơn.
– Đúng!
Tư Đồ Minh Nguyệt biết rõ thân phận của Lâm Minh, trước khi chuẩn bị phi thăng, nàng chuyên môn tới thỉnh giáo Lâm Minh.
Nhưng mà Lâm Minh khẽ lắc đầu, nói:
– Ngươi phi thắng… Không được!
– Vì cái gì?
Nội tâm Tư Đồ Minh Nguyệt chấn động mạnh, nàng chú ý ánh mắt Lâm Minh, trong đó dường như ẩn chứa tình cảm âm trầm và bi thống, làm cho nội tâm của nàng co rút khó hiểu.
– Thần Vực… Biến thiên, hơn nữa… Phiến thế giới này đã từng bị một nữ nhân phong bế, lực lượng của ngươi căn bản không thể phá được.
Lâm Minh than nhẹ một tiếng, trong nội tâm Tư Đồ Minh Nguyệt ngạc nhiên.
Thần Vực biến thiên? Thế giới Thiên Diễn tinh bị phong ấn?
Đột nhiên nàng nhớ tới, Lâm Minh chuyển thế trọng sinh tại Thiên Diễn đại lục, chẳng lẽ cũng có quan hệ tới cái gọi là “Thần Vực biến thiên” sao?
Nàng không biết đó là cái gì, nhưng có thể cảm giác được cái gọi là “Biến thiên” chính là hạo kiếp kinh thiên.
– Rốt cuộc Thần Vực xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Minh Nguyệt hỏi thăm.
– Dị tộc xâm lấn.
Lâm Minh trả lời đơn giản, ngửa đầu lên nhìn trời, ánh mắt như xuyên qua tầng tầng tinh không, nhìn thấy Thần Vực.
– Nhân tộc đang bấp bênh a…
– Chuyện này…
Tư Đồ Minh Nguyệt mở to mắt ra, nàng còn tưởng rằng Thần Vực kịch biến là có đại chiến xảy ra, không nghĩ tới là dị tộc xâm lấn, hơn nữa nhân loại đang bấp bênh.
– Tiền bối từ Thần Vực quay về Thiên Diễn tinh, chuyển thế trùng tu, có quan hệ tới hạo kiếp này sao?
Tư Đồ Minh Nguyệt hỏi như thế, Lâm Minh gật đầu.
– Lâm chân nhân, phụ mẫu ngày có biết thân phận của ngài không? ngài có từng nói qua không?
Tư Đồ Minh Nguyệt lại hỏi.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
– Bọn họ không biết, nhưng mà không có sau, sâu trong huyết mạch có liên hệ là được, ta chính là con của họ, mà ta không có biện pháp nhắc tới thân thể của ta, nếu không ta phải nói cho bọn họ biết tại sao ta lại trở về Thiên Diễn tinh, vì cái gì thê tử của ta và Lâm Hiểu Cáp không thể trở về, vì cái gì mà hài tử của họ lại trọng sinh sống lại…
– Biết rõ tình huống chân thật, phụ mẫu của ta càng không an tâm.
Lâm Minh nói ra, Tư Đồ Minh Nguyệt buồn vô cớ.
Trầm mặc thật lâu, Tư Đồ Minh Nguyệt không cam lòng hỏi:
– Vậy… Không có cách nào sao?
– Không biết!
Lâm Minh lắc đầu, nói:
– Ta cuối cùng phải trở về, có lẽ là vạn năm sau.
Vạn năm là kỳ hạn Lâm Minh định ra cho mình.
Lĩnh ngộ và dung hợp Thánh Điển cùng Tu La Thiên Thư, nội thế giới phát triển, nhân thể vũ trụ và thiên địa vũ trụ song tu, tất cả cũng không phải một lần là xong, mà là cần thời gian dài.
Vạn năm đã là rất ngắn.
Hắn phải nắm chắc thời gian hoàn thành những chuyện này, như vậy đó là thời điểm hắn về Thần Vực, mới có khả năng chống lại Thánh tộc và Hồn Đế còn đáng sợ hơn.
– Vạn năm…
Nghe thời gian này Tư Đồ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, biểu lộ đắng chát.
Cường giả Thần Hải sống tới vạn năm là cực hạn, Lâm Minh trong lúc tùy ý nói ra thời gian làm Tư Đồ Minh Nguyệt cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu như không cách vượt qua Thần Hải, khi đó mình đã gần đất xa trời, thậm chí hóa thành xương trắng.