Thậm chí anh còn nghi ngờ răng mình có phải đàn ông hay không, nhan sắc của Ayako Nekkeikawa xinh đẹp, body thì không có chỗ để chê, đàn ông nhìn thấy đều không thể rời mắt.
Nhưng anh nhìn thấy, thì lại có cảm giác ngu ngốc nhạt nhão.
Vì thế, anh đã chuẩn bị riêng vài bức ảnh của Hứa Trúc Linh, ngắm nhìn mỗi ngày để hòng tìm kiếm chút kí ức.
Mỗi lần ngắm thì vẫn có một chút ấn tượng, nhưng ngay sau đó sẽ không còn nữa.
Nhưng trong tiềm thức anh vấn biết, body của Hứa Trúc Linh không nóng bỏng bằng Ayako Nekkeikawa, cũng không không xinh đẹp, không thông minh tài giỏi như cô ta.
Theo lí thuyết, nếu nhìn Hứa Trúc Linh, sau đó nhìn sang Ayako Nekkeikawa, chắc chắn sẽ bị giật mình, nhưng anh lại chẳng có lấy một cảm giác nào.
Chẳng lẽ… bốn năm đã bóp méo hết mắt thẩm mỹ của anh?
Lúc anh đang hoài nghi, Phó Lâm đẩy cửa bước vào.
“Anh đang làm gì vậy? Ở một mình lại chuẩn bị một bữa tối dưới nến?
Không đúng, có hai bộ dao rĩa, anh mời ai vậy?”
Phó Lâm nhạy bén hỏi một cách nghỉ hoặc.
Anh ấy chỉ đến để lấy vài món đồ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy chuyện này.
“Mời Ayako Nekkeikawa, đợi con mồi căn câu.”
“Anh định bán đứng cơ thể? Không được, anh phải giữ mình trong sạch, không được phản bội Hứa Trúc Linh.”
Phó Lâm sốt ruột.
“Đây chẳng phải là kế hoạch chúng ta đã bàn bạc và quyết định từ lâu rồi sao? Phá lệ, lợi dụng tình cảm của cô ta dành cho anh để ra tay”
“Không giống!” Phó Lâm vội vàng nói: “Lúc ấy anh chưa quên Hứa Trúc Linh, dù anh có lợi dụng Ayako Nekkeikawa, anh cũng hiểu là chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm, chắc chắn sẽ có điểm dừng, ví dụ như chuyện tiếp xúc cơ thể. Nhưng bây giờ anh là một người đơn độc, anh làm gì em cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng anh không thể, anh không thể phủ bỏ trách nghiệm với Hứa Trúc Linh.”