Thập Thu Lĩnh chỉ nhìn thấy có năm người Tần Đào, như vậy còn có năm người ở bên ngoài.
Địa vực của Tề Thiên lĩnh rất rộng, càng đi vào sâu bên trong thì sương mù lại càng dày đặc, càng nhiều hơn. Chỉ là bản thân có thiên phú Thiên nhãn cho nên Nhiếp Vân cũng không sợ hãi. Một đường tiến lên phía trước, không tới nửa ngày thì đã từ trong sương mù đi ra.
Tuy rằng Tề Thiên lĩnh nguy hiểm, thế nhưng thu hoạch cũng phong phú. Trừ bỏ bảo vật cướp đoạt được từ trên thân đám người Cừu Thiên ra, các loại dược liệu quý trọng, khoáng thạch cũng có vô số.
– Lại một lần nữa luyện chế Mê Thiên Kỳ!
Rời khỏi Tề Thiên lĩnh. Nhiếp Vân thong thả đi tìm những người còn lại của tam đại tông môn. Mà thân thể nhoáng cái đã tiến vào trong Thiên Huyền điện.
Những người còn lại hắn cũng không biết thực lực thế nào. Vì vậy, để an toàn, vẫn nên một lần nữa luyện chế lại Mê Thiên Kỳ một phen thì hơn.
Thiên Huyền điện hóa thành một hạt bụi dung nhập vào trong đám bụi bặm. Nhiếp Vân đứng ở trên quảng trường bên ngoài đại điện, cổ tay khẽ lật, một tảng đá ở trong lòng bàn tay bắn ra, liên tục chấn động, dường như tùy thời đều có thể bay ra ngoài.
Đánh chết Cừu Thiên, Loạn Phong thạch đã trở thành đồ trong tay hắn.
– Thiêu!
Tiện tay phá giải phong ấn, trong lòng bàn tay có một cổ hỏa diễm mạnh mẽ thiêu đốt.
Diễm hỏa!
Bị hỏa diễm thiêu đốt, trong lúc nhất thời Loạn Phong thạch không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa mà liên tục phát ra tiếng rít gào.
Không để ý tới nó gào thét, Nhiếp Vân tăng tốc độ thiêu đốt của diễm hỏa. Hơn mười người hô hấp qua đi. Loạn Phong thạch đã bị hắn hòa tan thành một đống dịch thể chảy xuôi.
Ngón tay khẽ búng một cái, chín cái Mê Thiên Kỳ phá không mà ra, hắn lại tiện tay đem Loạn Phong thạch đã bị thiêu đốt thành dịch thể bắn tới, khắc thành một loại đường vân đặc thù.
Ông!
Đường vân ở trên Mê Thiên Kỳ rung động, toàn bộ trận kỳ trong nháy mắt phóng ra lực lượng làm cho tinh thần hỗn loạn, không ngừng trùng kích giống như thủy triều.
Thiên phú Luyện Bảo Sư Nhiếp Vân đã tu luyện tới cảnh giới đại thành. Trong toàn bộ Tà Nguyệt Chí tôn vực người bằng vào đạo luyện khí có thể thắng hắn cũng không có nhiều. Tuy rằng là hạ bút thành văn, thế nhưng uy lực của Mê Thiên Kỳ so với trước đây còn lớn hơn gấp đôi, không chỉ khiến cho người khác bị thu hẹp tầm mắt, không tìm được lối ra mà còn có thể mê hoặc tâm trí của con người. Đã không còn là khốn trận nữa, chỉ cần người thực lực hơi yếu rơi vào trong đó, tuyệt đối sẽ bị vây khốn tới chết.
– Thu!
Bàn tay vung lên, thu chín cái trận kỳ vào trong lòng bàn tay, dung nhập vào thân thể.
Có vương bài này phối hợp với Thiên Tâm Đằng, cho dù gặp phải người có thực lực mạnh hơn mình thì cũng có thể bảo hộ bản thân chu toàn!
– Thiên phú Thiên Cơ sư, suy tính!
Tinh thần khẽ động, trước mắt xuất hiện một cái sông dài, ngón tay khẽ điểm nhẹ vào trong đó, hai mảnh mai rùa rơi xuống mặt đất.
Nhìn thấy đường vân bên trên, Nhiếp Vân lần nữ lắc đầu.
Tuy rằng thiên phú Thiên Cơ sư của hắn mạnh hơn Cừu Thiên, thế nhưng mấy người còn lại của Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh thực lực đều mạnh hơn hắn. Dường như còn có phương pháp ẩn nấp đặc thù, cho nên căn bản suy tính không ra được.
– Trở về trước vậy.
Đang định trở lại bên người đám người Nhiếp Đồng thì đột nhiên toàn thân chấn động, có một cỗ quang mang đặc thù từ trên trời giáng xuống.
Ông!
Không khí chấn động, một cỗ hấp lực to lớn ừ trên trời hàng lâm, trong nháy mắt bao phủ hắn.
– Trở lại? Không phải còn chưa tới ba ngày hay sao?
Cảm nhậ được cỗ hấp lực này, Nhiếp Vân biết rõ, nhất định là tất cả cường giả của Quy Khư Hải, Vạn Nhận sơn thi triển thủ đoạn làm cho đám người bọn hắn nhanh chóng trở lại.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, thời gian thí luyện là ba ngày thì nhất định là ba ngày. Thế nhưng hiện tại bất quá mới chỉ có chừng hai ngày, sao lại đột nhiên triệu hồi người về chứ?
