Bùm! Bùm!
Tiếng nổ vang lên từ hai đầu Đông Tây của hư thiên, hai người cùng tế ra Hỗn Độn Thế Giới.
Cả hai đang tranh hùng trên hư thiên, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh làm trung gian, chiến đấu đến chết, không ai làm gì được ai, dù là ai lùi lại cũng sẽ bị ngoại đạo pháp tướng của đối phương đè bẹp hồn bay phách tán.
Không được thua! Không được thua!
Nước mắt lăn dài trên mặt Diệp Thành, hắn cắn răng hét lên.
Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Thành áp đảo Diệp Thành màu đen, nhưng tinh khí và chân nguyên của hắn bị đầm vô vọng hút mất, sự thiếu sót này vừa vặn trở thành con cờ đối kháng của Diệp Thành màu đen và hắn.
Chiến đấu đến giờ chính là dựa vào điều này để quyết định, nếu ai yếu hơn một chút chắc chắn sẽ bị đối thủ đè bẹp.
“Nhìn thấy mà đau lòng!”, Phục Nhai đứng trước bức màn nước trong đại điện ở Thiên Huyền Môn, bàn tay vô thức siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, lão rất muốn tới đó cho Diệp Thành màu đen kia một chưởng, giúp Diệp Thành ra khỏi đầm vô vọng.
“Dù thắng hay thua cũng đều là số của hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh vẫn ung dung, nhàn nhã lật giở cuốn sách cổ.
“Ta đau lòng!”, Phục Nhai không khỏi thở dài.
“Ta cũng đau lòng, nhưng…”
“Ấy ấy ấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong đã bị tiếng hô của Phục Nhai cắt ngang, lão ta chỉ vào màn nước huyễn ảo, vẻ mặt kinh ngạc không biết nên dùng từ gì để hình dung cảnh tượng bên trong.
“Ồn ào”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cau mày, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong màn nước, bà ta cũng đứng bật dậy.
Chẳng trách họ lại ngạc nhiên đến vậy, bởi vì cảnh tượng trong đầm vô vọng quá gây sốc.
Nhìn từ xa, Diệp Thành đang đối kháng với Diệp Thành màu đen, trong cơ thể hắn bước ra từng bóng người hư ảo, đó là Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Tịch Nhan, Sở Huyên, Sở Linh, Hạo Thiên Huyền Chấn…
Cảnh tượng đó rất kỳ lạ, những người có quan hệ với Diệp Thành đều liên tiếp bước ra khỏi cơ thể hắn.
Mặc dù họ chỉ là ảo ảnh, tuy sức chiến đấu của họ gần như bằng không, nhưng số lượng của họ bao phủ bầu trời, số lượng áp đảo tuyệt đối đủ để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hắn và Diệp Thành màu đen lúc này.
“Thật… Thật không thể tin được”, Phục Nhai cũng há hốc miệng, vô thức nuốt nước bọt ừng ực.
“Dùng tình cảm hoá thành người”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thầm, lời nói mang theo hàm ý sâu xa, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ ngạc nhiên: “Cực đạo đế thuật, không ngờ tiểu tử này lại liên kết được hư ảo với hiện thực”.