“Oanh long long!”
Trên cao không sấm chớp lập lòe, vài đạo nhân ảnh bị đánh lộn nhào xuống, một quyền của đại ma làm rất nhiều vô địch cường giả bị đánh bay ra, hai mắt của hắn vô cùng trống rỗng, lạnh lùng quét qua một lượt.
“Ta đã nói rồi, tất cả đều phải chết!”
Huyết kiếm to cỡ bàn tay từ trong tóc của hắn từ từ bay lên, sau đó chiến động kịch liệt. Tại không trung làm dấy lên thao thiên huyết lãng, cuối cùng hóa thành một đạo hồng mang phách trảm về hướng mọi người.
Ai nấy vội vã lùi lại, không một ai dám chống cự, nhưng huyết kiếm đã xuất, nhất định phải nhiễm huyết mới quay về. Long kị sĩ Thụy Lạp chính là người bị nhắm, huyết kiếm thê diễm chỉ trong chớp mắt đã biến lớn gấp vô số lần, hóa thành cự kiếm dài đến ba trượng, áp lực như thái sơn đè xuống.
“Phốc!”
“Ngao hống…!”
Cùng với huyết quang ngập trời, tọa kị thần long của Thụy Lạp bị chém thành hai đoạn, tử thi nặng nề rơi phịch xuống!
Chú rồng của long kị sĩ Thụy Lạp chính là tây phương thần long rất hiếm thấy. Dài gần mười trượng, toàn thân trên dưới ngân quang sáng rực, một thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tây phương thần long thần dị này đã hồn lìa khỏi xác, bị người ta khơi khơi chém đứt thành hai đoạn.
Tiếng long hống thê lệ vang vọng thiên địa, đại phiến huyết vũ tuôn trào xuống. Thụy Lạp rất may đã tránh khỏi công kích của đại ma.
Thụy Lạp, nhìn thấy thần long theo mình nhiều năm đã chết, khóe mắt lão muốn rách ra, đau đớn thét lên:”Đại ma, ngày hôm nay ta quyết sống chết với ngươi!” Thụy Lạp tuy đã mất thần long, nhưng tự thân vẫn có thể ngự không phi hành, lão bất kể sống chết xuất hết tiềm lực toàn thân, huy động ngân thương trong tay, sức mạnh như thao thiên hải lãng, lao thẳng về hướng đại ma.
Những vô địch cường giả khác thấy thế cũng vội chớp lấy cơ hội, hướng về phía đại ma mà phát động những công kích mãnh liệt nhất, bằng vào sức lực của từng người, căn bản khó có thể đối kháng với cực đạo cường giả không thuộc về nhân gian giới như thế này.
Nhưng ngay lúc này, trên cao không tiếng sấm bắt đầu vang rền, vô số đạo cự đại thiểm điện phách xuống, hướng đến phía những vô địch cao thủ. Mọi người đại kinh, lực lượng của đại ma vốn đã vượt quá cực hạn của nhân gian giới, dẫn đến thần phạt, khiến cho chúng nhân cân cũng bị vạ lây.
“Oanh long long…!”
Trên cao không tiếng sấm vang rền, khắp nơi đều là điện quang, khắp chốn đều là cự đại thiểm điện, mọi người vội vã vận công kháng lại. Chỉ có đại ma là không chịu ảnh hưởng, hai mắt của hắn vô cùng trống rỗng, thản nhiên nhìn mọi thứ.
Trên mặt đất Tử Kim Thần Long thì thào: “Người này đáng sợ quá, tất cả thần phạt chi lực tập sát số đông cường giả, hắn thì lại có thể tự thân phong ấn thân thể, hòa vào hư không, đáng sợ, đáng sợ!”
Đoan Mộc của Côn Lôn yêu tộc là bình tĩnh nhất, lão biết rằng đại ma trước mắt đơn giản là một kẻ không thể chiến thắng, bắt đầu suy tính đối sách. Lúc này, Ngọc Như Ý cùng Thái Cực Đồ lọt vào tầm mắt của lão, cả vẫn triền nhiễu nhau, phóng xuất quang mang chói sáng vô bỉ, bức những lôi điện đó khó mà đến gần được. Thậm chí có khi vài lôi điện cự đại xâm nhập vào liền bị Ngọc Như Ý vô thanh vô tức hấp thu. Đồng thời, cả hai còn khiến cho ngọc thủ chưởng và Hậu Nghệ cung tụ tập bên cạnh bọn chúng, làm hai thứ thần vật này không ngừng xoay tròn quanh chúng, khó mà thoát li ra được.
Đoan Mộc trong mắt thanh quang chiếu sáng, lão và những người khác đều đã nhận ra rằng Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ đều là pháp bảo của hai kẻ có công lực thông thiên, hiện tại duy chỉ có “hai người” này mới có thể chống lại được đại ma, lão bắt đầu nổi lên chủ ý muốn đuổi sói đi để ăn thịt hổ.
Đoan Mộc há miệng phun ra một đoạn thanh mộc quang mang sáng ngời, ném về phía đại ma, đoạn thanh mộc nguyên bản chỉ dài nửa thước gặp gió nhanh chóng biến lớn lên. Cuối cùng không ngờ hóa thành kình thiên cự mộc dài đến vài chục trượng, thanh diễm thao thiên, nhằm vào đại ác ma đập mạnh.
Không trung chớp giật sấm rền, cự mộc hoành không, cả phiến thiên địa đều kịch liệt chiến động, cự mộc khí thế như thái sơn đè xuống, thao thiên cự lãng trỗi dậy, bao phủ đại ma xuống dưới.
Đại ma hừ lên một tiếng lạnh lùng, xung quanh ma diễm trùng thiên, sau lưng hắn xuất hiện vô số đạo ma ảnh cự đại, như đại sơn cao sừng sững, chạm đến tận chân mây.