Ngô Sở Úy thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, Trì Sính dĩ nhiên vì chuyện ‘hạt mè hạt thóc’ lâu lắm rồi, tự dưng sinh ra buồn bực khó chịu. ( Ý nói chuyện nhỏ bé, không đáng quan tâm)
“Tôi nào biết lúc ấy tôi nghĩ như thế nào?” Ngô Sở Úy kêu oan,”Hơn nữa, cũng trải qua bao lâu rồi? Tôi cũng không ở trước mặt anh uất ức, hèn nhát, anh nóng nảy cái gì?”
“Cậu nói tôi nóng nảy cái gì?” Trì Sính biểu cảm nặng nề nói,”Ai biết cậu có thể lại ngu ngốc, hồ đồ để cho người ta ức hiếp, lại không dám phản kháng?!”
“Anh nghĩ việc này còn có khả năng tái phát trên người tôi nữa hay sao?” Ngô gia gia trợn tròn tròng mắt,”Ai dám ức hiếp tôi thử xem!”
Tâm bệnh là phải dùng tâm dược, một câu nói này của Ngô Sở Úy, làm cho trong lòng Trì Sính thoải mái dễ chịu không ít.
“Đến đây, cùng tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không chịu một chút thua thiệt.” (Yêu chưa?)
Ngô Sở Úy căn bản nghĩ việc đó không cần thiết, nhưng Trì Sính càng muốn cậu chính miệng nói ra làm bảo đảm, Ngô Sở Úy không lay chuyển được anh ta, không thể làm gì khác hơn là từ từ mà nói,”Tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không chịu một chút thua thiệt.”
Không ngờ, Trì Sính lại yêu cầu,”Nói một trăm lần.”
Ngô Sở Úy không muốn, đàn ông kiên cường bị ép quá cũng sẽ trở nên đàn bà mà chống hông đánh đá.(con giun xéo lắm cũng quằn, mà con thằn lằn xéo lắm cũng thành con giun)
“Tôi không nói.”
“Không nói đúng không? Không nói liền chống đẩy một trăm cái.”
“………..Tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không chịu một chút thua thiệt, tôi đảm bảo sau này không chịu một chút thua thiệt, tôi đảm bảo, sau này không chịu một chút thua thiệt, tôi đảm bảo……….”
Ngô Sở Úy bằng lòng ngây ngô nhắc lại như thế, cũng không phải là sợ làm một trăm cái chống đẩy, mà là cậu nhìn ra Trì Sính thực sự đau lòng. (Thôi đi mẹ, sợ bỏ bà ra lại còn..)
Sau khi nói xong, Trì Sính lại lần nữa thẩm vấn Ngô Sở Úy,”Đã nhớ chưa?”
Ngô Sở Úy gật đầu,”Nhớ kỹ.”
“Sau này nếu cậu dám để cho người khác tát cậu một cái, tôi sẽ tát cậu mười cái.”
“Dựa vào cái gì?” Ngô Sở Úy nóng nảy,”Nếu là người khác cố ý chỉnh tôi thì sao hả!”
“Tôi mặc kệ, cậu cho người ta cơ hội chỉnh cậu, vậy đó là trách nhiệm của cậu.”
Ngô Sở Úy không thôi tức giận, làm gì có người nào như thế? Tôi bị người ta chỉnh, vẫn là tôi sai! Vừa muốn phản bác một câu, đột nhiên nghĩ đến một cách khác chút giận có thể rất tốt, Vì vậy thay đổi ngay giọng điệu.
“Anh không nói không sao, anh nói tôi mới nhớ một việc trước kia. Có một lần tôi và Trương Bảo Quý tranh luận, ông ta đã đấm tôi mấy cái vào bụng, đánh cho tôi nôn ói………”
“Được rồi.” Trì Sính âm mặt cắt ngang,”Đừng nói nữa.”
Ngô Sở Úy trong lòng khó chịu tiêu tan thành mây khói, dùng sức đấm hai đấm trên vai Trì Sính, cười rất mãn nguyện.
Chờ cậu cười xong rồi, Trì Sính lại phun ra một viên đạn nặng nghìn tấn.
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày luyện tập hai tiếng, cộng thêm một tiếng học các kỹ năng cơ bản. Chờ cậu học các kỹ năng cơ bản vững chắc, tôi sẽ dạy cậu một số kỹ năng thực tế có thể dùng, sau này ra cửa đỡ phải lo lắng.”
Ngô Sở Úy oán giận,”Vì sao không trực tiếp thuê cho tôi hai bảo vệ.”
Bảo vệ? Trì Sính thầm nghĩ, thư ký cũng không muốn tìm cho cậu, cậu còn muốn tìm bảo vệ?
Uông Trẫm người này đến nay vẫn còn chiếm giữ vị trí tình địch của Trì Sính, Trì Sính có thể để cho Ngô Sở Úy dính đến nghề nghiệp liên quan đến anh ta hay sao?
“Ai lợi hại cũng không bằng bản thân cậu lợi hại.” Trì Sính nhéo cái lỗ tai Ngô Sở Úy nói,”Nghe tôi, đối với cậu bất kể cái gì cũng không có hại.”
………
Trương Bảo Quý mời trưởng phòng trong cục đi ăn, muốn kí đáo tìm hiểu tình hình, tiện thể mời luôn Trì Sính. Vốn không ôm nhiều hy vọng, không ngờ Trì Sính vậy mà đồng ý việc này.
Hơn nữa, anh so với trưởng phòng còn đến trước một bước.
Trương Bảo Quý mừng rỡ, vỗ vai Trì Sính nói,”Không dám nghĩ cậu đến thật.”
Trì Sính thản nhiên nói,”Đúng lúc rảnh rỗi mà.”
“Đi,đi,đi, chúng ta vào bên trong ngồi trước, tôi nghĩ Triệu Thúc cũng sắp đến rồi.”
Trì Sính mặt không thay đổi đi vào.
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn lớn trên bày thức ăn, Trương Bảo Quý và trưởng phòng vui vẻ trò chuyện, Trì Sính ngồi bên cạnh yên lặng nghe. Rất ít ngắt lời, cũng không nghịch điện thoại, giả dạng tương đối ổn.
Trưởng phòng cười cùng Trì Sính trêu chọc,”Đại Trì à, bình thường cậu đều là người đầu tiên đứng dậy, hôm nay làm sao lại không nôn nóng?”
Trì Sính bình thản nói,”Bởi vì tôi còn chưa ăn no.”
“Ha ha ha……..” Trương Bảo Quý sảng khoái cười to, vội vàng gọi người phục vụ,”Mang thêm đồ ăn cho Trì thiếu gia của chúng ta, muốn ăn cái gì hả? Tùy ý gọi.”
Trì Sính nói,”Cho một phần đậu hũ nóng đi.”
Trong chốc lát, nồi súp bốc hơi đã được bưng lên, đậu hũ trắng nõn vẫn ở bên trong sôi sùng sục.
Trì Sính gắp một miếng, đưa tới trong bát Trương Bảo Quý.
“Ôi, cám ơn cháu trai ta.” Trương Bảo Quý vẻ mặt tươi cười,”Để nguội lát nữa ăn.”
(Cháu cái ông già nhà ông.)
Không ngờ, Trì Sính lại nói.”Đậu hũ nhân lúc nóng ăn mới ngon.”
Trương Bảo Quý không nói hai lời, trực tiếp đem đậu hũ bỏ vào trong miệng. Còn không kịp nhai, đã bị nóng đến bỏng đầu lưỡi, tê rát, vừa muốn phun ra, chợt nghe tiếng Trì Sính hỏi.
“Ăn ngon hay không?”
Trương Bảo Quý ực một cái nuốt xuống, bên trong vách thực quản bị bỏng rát như sắp phun máu, hơn nửa ngày mới thốt ra hai chữ.
“Ăn ngon.”
Trì Sính ung dung thản nhiên đem chiếc đũa đưa vào trong nồi, lại vớt ra một miếng đậu hũ.
“Ăn ngon thì ăn thêm một miếng đi.”
Trương Bảo Quý, “……..”
Món ăn chưa ăn được một nửa, Trương Bảo Quý cũng bởi vì đau dạ dày khó nhịn, còng lưng đi vào nhà vệ sinh.
Trì Sính bình tĩnh đi theo sau.
Trương Bảo Quý đi gấp, không cảm giác phía sau có tiếng bước chân, lúc ông ta ý thức được, một lực mạnh đánh úp phía sau lưng của ông ta. Thân thể ông ta thoáng lay động, bụng nặng nề đập vào cạnh bồn rửa tay, bên trong đậu hũ nóng một trận xáo trộn dồn lên. Lại một đạp mạnh mẽ tới, đậu hũ nóng không kịp đi xuống dạ dày, liền vọt lên cổ họng, toàn bộ nôn trên mũi giày của Trì Sính.
Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Trương Bảo Quý chợt thay đổi.
“Trì thiếu gia, thật xin lỗi, tôi đây…….”
Nói xong rút khăn giấy đưa cho Trì Sính lau giày.
Không ngờ, Trì Sính cúi người bóp cổ tay của Trương Bảo Quý lại, giọng nói tà ác phun ra.
“Nó ở đâu đi ra, thì để nó trở về chỗ đấy đi.”