Thái tử tuyệt không sợ Húc Vương Nguyên Liệt, thậm chí còn ước gì bọn họ huyên lớn hơn nữa, bởi vì chuyện này vừa có thể kinh động tôn thất, Hoàng đế muốn che trở, cũng che không xong, đến lúc đó Tề Quốc Công phủ có lẽ căn bản sẽ không bị dao động, nhưng Quách Đôn lại cực kỳ xui xẻo .
Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, lập tức đi tới bên cạnh hộ vệ, ước lượng bản tử trong tay, tươi cười đầy mặt nói: “Lâm đại nhân thật là thú vị, hôm nay bất quá là tới phúng viếng, bản tử này lại mang theo tùy thân sao?”
Lâm Sơn nhìn Thái tử liếc mắt một cái, giọng hơi trầm xuống nói: “Hai cái hộ vệ là mượn của Thanh Bình hầu, bản tử tất nhiên cũng là của Thanh Bình hầu phủ.”
Ánh mắt Nguyên Liệt tránh qua một tia lãnh mang, khuôn mặt thay đổi phát ra vẻ tuấn mỹ, không biết là như thế nào, mọi người chỉ cảm thấy người này toàn thân đều rạng rỡ sáng loáng, làm người ta không có cách nào mở mắt nhìn rõ, hắn không nhanh không chậm nói: “Bản tử này tựa hồ có một chút kỳ quái.” Nói xong, hắn tận lực giơ cao bản tử, để mọi người nhìn thấy mặt trên của bản tử có một tầng ẩn ẩn ngân quang. Theo sau, Nguyên Liệt cao giọng nói: “Nơi này có thái y không?”
Lúc này, một thái y từ trong đám người đi ra, cao giọng nói: “Ty chức là thái y viện Lưu Chính, không biết Húc Vương điện hạ có gì phân phó?”
Nguyên Liệt đem bản tử đưa cho hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi đã thái y, liền nghiệm xem bản tử này có gì kỳ quái, ta nhìn mặt trên ngân quang, sao lại cảm thấy không đúng a!” Lúc này, Thanh Bình hầu trên trán đã mồ hôi lạnh cuồn cuộn, trong lòng hắn từng đợt từng đợt sợ hãi. Ôn Ca nhìn sắc mặt phụ thân, cảm thấy có chút không đúng, liền lặng lẽ hỏi: “Như thế nào, có cái gì không tốt sao?”
Thanh Bình hầu quay đầu nhìn nữ nhi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khủng bố vô hạn, một chữ cũng nói không nên lời.
Lưu Chính cẩn thận nhìn bản tử, lại sờ sờ ngân quang, nhìn mặt trên một lượt, nhìn nửa ngày, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn thấp giọng nhìn về phía Nguyên Liệt nói vài câu, Nguyên Liệt lại mỉm cười nói: “Đem lời nói ra! Để tất cả mọi người nghe thấy!”
Lưu Chính trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn thật không ngờ, hôm nay chỉ tới phúng viếng mà lại xảy ra sự việc như vậy. Sớm biết thế, vừa rồi lúc Húc Vương Nguyên Liệt hỏi thái y, hắn không cần nhiều chuyện mà đi ra giúp kiểm tra bản tử này. Hắn vụng trộm xem qua Thái tử, trên mặt xẹt qua một tia kinh nghi, lớn tiếng nói: “Trên bản tử này có kịch độc!”
Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, nói: “Đại gia đã nghe rõ chưa? Lưu thái y nói trên bản tử này có kịch độc!”
“Lưu thái y, ngươi hãy nói rõ ràng, kết quả đã xảy ra chuyện gì?!” Thái tử không khỏi nhướng mày lớn tiếng hỏi.
Lâm An công chúa sắc mặt cũng hơi biến đổi, ánh mắt dị thường lạnh như băng.
Lưu Chính nói: “Trên đây là một loại kịch độc, nếu dùng bản tử này dụng hình, độc dược sẽ thông qua bản tử tiếp xúc da thịt, theo nhân lỗ chân lông vào trong cơ thể, rồi ngấm máu, phát sinh tác dụng, nếu vừa rồi Quách công tử bị hình, tất nhiên sẽ trúng độc, trong vòng sáu canh giờ sẽ phát tác, hô hấp trở nên khó khăn, bề ngoài như bị phong hàn, người bình thường tuyệt đối tra không ra cái gì khác thường, nhưng sáu canh giờ sau sẽ đi đời nhà ma!”
Nguyên Liệt cười lạnh hai tiếng nói: “Xem ra có người muốn trước mặt chúng ta lấy mạng Quách công tử! Thanh Bình hầu, ngươi giải thích thế nào?!”
Thanh Bình hầu mồ hôi đã như mưa, hắn nuốt nước miếng, run giọng nói: “Húc Vương! Ta… Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì a!”
Nguyên Liệt không tin hắn, cặp mắt màu hổ phách, phát ra tinh lượng bức người nói: “Hộ vệ là của nhà ngươi, bản tử này cũng là của nhà ngươi! Chẳng lẽ, ngươi không biết trên bản tử này có kịch độc sao!? Ngươi cho ta là ngốc tử sao, hay cho rằng trong đại sảnh này tất cả mọi người đều là ngốc tử, có thể tùy ý cho ngươi lừa gạt?!”
Lí Vị Ương trong lòng xẹt qua một tia cười lạnh, hoá ra Lâm An công chúa vu hãm Quách Đôn mà vẫn còn lo lắng, chuẩn bị chờ chứng thực tội danh của hắn liền giết người diệt khẩu luôn! Cứ như vậy, còn có thể nói hắn ở trong ngục vì sợ hãi mà tự sát, càng khẳng định tội danh đại bất kính hoàng gia! Thật sự tâm tư ngoan độc. Mười hai canh giờ, vẻn vẹn một ngày, vừa vặn Nguyên Liệt không không thể ngăn cản. Như vậy giờ này ngày mai, Quách Đôn đã bị cho là sợ tội tự sát.
Nguyên Liệt cười lớn một tiếng nói: “Thái tử điện hạ, xem ra án này có vẻ thập phần phức tạp, nếu Quách công tử thật sự có tội, sao lại còn có loại người nào dùng bản tử có kịch độc lấy tính mạng hắn? Theo ta thấy, nhất định là có người cố ý hãm hại, lại còn sợ lưu Quách công tử tương lai sẽ bị phản cung, cho nên nhanh chóng muốn hắn chết!”
Thái tử mắt lạnh nhìn Thanh Bình hầu, nói: “Thanh Bình hầu, ngươi nói rốt cục là xảy ra chuyện gì!?”
Thanh Bình hầu “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Thái tử điện hạ, ta… Ta thật là không biết bản tử này bị người nào hạ kịch độc.”
Nguyên Liệt không thèm nhìn hắn, thanh âm có chút lạnh lùng nói: “Lâm đại nhân, vừa rồi nếu ngươi thực sự hạ bản tử, chẳng lẽ thực sự muốn tính mạng Quách công tử! Chẳng lẽ ở Hình bộ ngươi cũng thẩm vấn như thế? Có thể thấy được nhiều năm qua, ngươi thẩm án tử không biết đã có bao nhiêu người chết oan!?”
Lâm Sơn không khỏi đứng dậy, khom người nói: “Húc Vương điện hạ, vừa rồi là ta lỗ mãng.” Hắn kỳ thực nào biết rằng bản tử lại có kịch độc, hiện tại còn bị vạch trần trước mặt mọi người, đẩy hắn trở thành đồng lõa! Đối diện ánh mắt Tề Quốc Công toát ra một tia sát khí, nghĩ đến đối phương sát phạt quyết đoán trên chiến trường và hiện thời đang ẩn nhẫn… Trong lòng hắn xẹt qua một tia sợ hãi, cảm thấy như sương mù càng ngày càng dày đặc, làm hắn cũng không dám dây dưa… Hắn không khỏi nói: “Một khi đã như vậy, này án tử… Vẫn nên thỉnh Thái tử điện hạ làm chủ thẩm đi!”
Thái tử thở dài nói: “Cũng phải thế, Lâm đại nhân đã không chịu tái thẩm, ta đây làm chủ thẩm quan cũng tốt, không biết Húc Vương còn có ý kiến gì không? Ngươi hẳn sẽ không cho rằng ta cố ý thiên vị Lâm An chứ!?”
Húc Vương Nguyên Liệt mỉm cười, tươi cười đúng là thập phần xán lạn, như có thể đem toàn bộ đại sảnh chiếu sáng, thu hút ánh mắt mọi người, cặp mắt màu hổ phách của hắn ẩn ẩn quang mang, hồn nhiên không úy kỵ khí thế Thái tử, trả lời: “Thái tử điện hạ đã làm chủ thẩm, ta tự nhiên không có ý kiến, bất quá, ta cũng sẽ đứng một bên xem, vạn nhất điện hạ thiên vị Lâm An công chúa, chúng ta vẫn nên đi tìm bệ hạ, thỉnh bệ hạ tự mình làm chủ cho thỏa đáng!”
Thái tử trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng lại nói: “Húc Vương yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.” Nói xong hắn nhìn về phía Quách Đôn: “Quách công tử, tuy rằng vừa rồi có xảy ra tình huống, nhưng tội danh của ngươi vẫn là không thể rửa sạch, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, liệu có gì có thể chứng minh ngươi trong sạch?”
Quách Đôn đứng im bất bất động trên sảnh, hiện thời căn bản không có người có thể làm chứng cho hắn, Lâm An công chúa và tỳ nữ kia một mực chắc chắn hắn có ý đồ gây rối, hắn làm sao có thể chứng minh bản thân trong sạch đây? Ngay cả bản tử kia bị người ta hạ kịch độc, nhưng cũng không thể chứng minh Lâm An công chúa cố ý hãm hại hắn. Cho nên hắn sửng sốt nửa ngày, một chữ cũng không nói nên lời.
Tề Quốc Công nhận thấy thế, mặt trầm như nước, nhưng hắn vẫn cố tình hiềm nghi, bây giờ dù hắn có nói cái gì người khác cũng không tin. Lúc này, Quách Trừng đã bước lên nói: “Tứ đệ ta là người theo khuôn phép cũ, thấy cô nương nhà người ta đều không cố ý nhìn, thì làm sao có thể lăng nhục công chúa, huống chi, chúng ta lần này tới là để tham gia tang lễ cô cô, sao lại không giữ quy củ, không giữ lễ nghi, càng không có khả năng ở tang lễ thượng làm cái loại chuyện phong hóa đạo đức thế này! Thỉnh Thái tử điện hạ minh giám!”
Lâm An công chúa cười lạnh một tiếng nói: “Nói đến nói đi, các ngươi cũng chỉ có luận điệu cũ rích, chẳng lẽ ta là một nữ nhi lại có thể đi vu oan cho!?”
Quách Trừng cười lạnh một tiếng nói: “Lâm An công chúa cũng chẳng yêu quý bản thân, mà binh sĩ Quách gia ta lại chẳng giống ngươi!”
Lâm An công chúa đột nhiên biến sắc nói: “Quách Trừng! Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Quách Trừng mỉm cười nói: “Là có ý tứ gì, đại gia trong lòng đều minh bạch, ở phủ công chúa nuôi vô số dưỡng nam sủng, lại phong lưu vô độ, váy hạ chi thần đếm không hết, tứ đệ ta đối với ngươi có ý đồ gây rối, nói ra ai sẽ tin? Ta không sợ hắn nhục nhã ngươi, nhưng sợ ngươi câu dẫn hắn!”
Lâm An công chúa trên mặt hết trắng lại xanh, nàng lạnh giọng nói: “Nam sủng ta có nhiều thì cùng Quách gia ngươi có quan hệ gì? Nếu các ngươi không lấy ra được chứng cứ xác thực thì câm miệng đi! Bằng không, không đợi tra ra tội danh Quách Đôn, ta sẽ trị ngươi tội đại bất kính với hoàng thất!”
Lí Vị Ương mỉm cười, đi lên phía trước, nói: “Công chúa điện hạ, thật sự phải đưa ra chứng cớ trước mặt mọi người sao?”
Ánh mắt Lâm An công chúa dừng ở trên mặt Lí Vị Ương, trong đó hận ý điên cuồng, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Quách tiểu thư, chẳng lẽ ngươi có thể đưa ra chứng cớ?”
Lí Vị Ương khí định thần nhàn, ý cười nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, nếu ta có thể đưa ra chứng cớ đến thì Công chúa, đến lúc đó ngươi sẽ bồi thường như thế nào?”
Mọi người thầm nghĩ, nếu Lí Vị Ương có thể đưa ra chứng cớ chứng minh Quách Đôn trong sạch, vậy thì Lâm An công chúa thành vu cáo. Tuy rằng nhục nhã hoàng thất tương đương với đại bất kính, cả nhà xử trảm, nhưng nếu công chúa vu oan ột đệ tử thế gia, vậy thì sẽ chịu tội danh gì? Lâm An công chúa căn bản không tin Lí Vị Ương có thể đưa ra chứng cớ, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi quả thực có thể lấy ra chứng cớ, năm mươi đại bản này, ta liền thay Quách công tử chịu!”
Lí Vị Ương cười đến ôn nhu, nàng nhìn thoáng qua Thái tử, nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ, lời Lâm An công chúa ngài đồng ý chứ?”
Thái tử nhìn Lí Vị Ương, trong lòng lại xẹt qua một tia bất an, tuy hắn cũng không hiểu hết sự lợi hại của đối phương, nhưng cũng biết lời Lâm An nói là lỗ mãng. Hào môn xâm phạm công chúa, thì chịu tội đại bất kính hoàng thất, cả nhà xử trảm, nhưng nếu công chúa vu oan người khác, lại chẳng là chuyện lớn gì. Vừa rồi Lâm An công chúa lại khoa trương, nói rằng nếu Lí Vị Ương có thể chứng minh Quách Đôn vô tội, nàng sẽ tự nguyện chịu năm mươi đại bản này. Thái tử nghĩ, nhìn về phía Lâm An: “Lâm An, ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ, cái gì mà năm mươi đại bản, chẳng lẽ ngươi phải chết ở đây sao?”
Lâm An công chúa cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng huynh, sự thật sớm đã ở trước mắt, bất quá ta chỉ muốn bức Quách tiểu thư thừa nhận mà thôi, sắp chết mà giãy dụa thì có ích lợi gì? Lời ta nói, nếu nàng thực chứng minh Quách Đôn được vô tội, ta đây sẽ tự nguyện chịu năm mươi đại bản này thì có quan hệ gì? Chỉ tiếc, nàng thật sự có thể đưa ra chứng cớ sao?”
Lí Vị Ương không hề chớp mắt nhìn thẳng Lâm An công chúa. Đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao, nhưng làm người ta phát lạnh: “Đại gia đều đã nghe thấy lời Lâm An công chúa rồi chứ?” Mọi người ào ào gật đầu, Lí Vị Ương cười lạnh nói: “Nếu đại gia đều đã nghe được, vậy việc này một lời đã định. Người tới, đem một chén nước trong đến.”
Những người xung quanh không biết Lí Vị Ương muốn làm gì, chẳng qua nàng là Quách gia tiểu thư, cho nên bọn họ chỉ có thể tuân mệnh làm việc. Rất nhanh, liền có tỳ nữ bưng một chén nước trong đến, đặt ở trên bàn. Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Tứ ca, mời ngươi đi tới.” Quách Đôn đi lên phía trước đến, trên người hắn còn cột dây thừng, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Thỉnh Thái tử điện hạ trước tiên sai người mở trói cho tứ ca ta.”
Thái tử nói: “Quách tiểu thư, ngươi đang có ý gì? Án này còn chưa điều tra rõ đâu!”
Lí Vị Ương mỉm cười, ánh mắt cũng lạnh lùng, thanh âm nàng mang theo một tia thanh tuyền lãnh liệt: “Thái tử điện hạ, ta đã có biện pháp chứng minh tứ ca trong sạch. Nơi này, lại trước mắt bao người, ngươi còn sợ hắn có có khả năng phi thiên độn thổ sao?”
Thái tử liền phân phó người thả Quách Đôn. Quách Đôn đầy mặt kinh nghi nhìn muội muội, không biết nàng lấy nước trong làm cái gì, chẳng lẽ bát nước trong này có thể chứng minh hắn trong sạch sao?
Trên mặt Lí Vị Ương cười dịu dàng nói: “Ngươi đem ngoại bào trên người ngươi cởi ra, lúc trước bị hắt nước trà dính ẩm nhiều ở một góc, tẩm chỗ đó vào trong chén, vò đi chút, dùng sức chút.” Quách Đôn sửng sốt, lập tức làm theo, nhưng hắn vừa làm vừa thấy nước này không có gì dị thường thay đổi, chỉ hiện lên một chút lắng đọng. Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Ôn tiểu thư, chén nước này, ngươi có dám uống?”
Ôn Ca biến sắc, lập tức, nàng lùi lại nửa bước, theo bản năng nói: “Quách Gia! Ngươi… Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?”
Lí Vị Ương nở nụ cười, nàng chậm rãi nói: “Tốt lắm, ta đã chứng minh tứ ca trong sạch rồi, thỉnh Thái tử điện hạ thả người.”
Thái tử sửng sốt, không khỏi nói: “Quách tiểu thư, ngươi nói vậy là có ý tứ gì, càng nói ta càng thấy hồ đồ? Bằng vào một chén nước trong là có thể chứng minh tứ ca ngươi trong sạch sao?”
Ngữ khí Lí Vị Ương càng ôn hòa, cũng mang theo một tia hàn ý không dễ phát hiện: “Thái tử điện hạ, vừa rồi tỳ nữ của ta phát hiện trong phòng kia có một cái cốc bị vỡ, lại thấy áo choàng trên người tứ ca ta tựa hồ có vết ướt, ta liền đoán lúc đó Lâm An công chúa cố ý bưng tới một ly nước trà, muốn tứ ca uống, mà tứ ca ta vô luận như thế nào cũng không chịu uống, vì thế lúc đó hai người tranh chấp đã đến chén trà kia bị đánh nghiêng, tứ ca, ngươi còn nhớ rõ việc này sao?”
Quách Đôn sửng sốt, hắn cẩn thận nhớ lại một phen, nhớ ra có chuyện như vậy.
Nguyên Liệt tươi cười lại càng sâu , Lí Vị Ương quan sát năng lực như luận thứ hai, trên đời sợ không ai dám xưng thứ nhất, này đó là nàng bản sự .
Lí Vị Ương nhìn ánh mắt không hiểu của mọi người, chậm rãi nói: “Lúc đó ta nghĩ ngay, Lâm An công chúa vì sao phải ép tứ ca uống chén trà này đâu? Ta nghĩ trong trà có gì đó bí ẩn. Chẳng qua, lúc đó chén trà đã bị đánh đổ, vừa rồi ta đã lệnh cho Triệu Nguyệt đi xem qua, trên đất nước đã khô, căn bản không tra ra cái gì. Cũng may áo choàng tứ ca đã dính không ít nước trà, tuy rằng cũng đã khô nhưng trong nước trong chà xát lại nhất định sẽ có một chút trà tí đọng lại. Lưu thái y, ngươi tinh thông y thuật, không ngại xem qua nước kia thế nào.”
Lưu thái y nửa tin nửa ngờ, đi lên hai bước, đưa nước kia lên, vươn ngón trỏ, chấm chấm, rồi đặt lên trên mũi ngửi ngửi, sau đó, cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, rồi nói: “Hương vị này thật đạm, nhưng tựa hồ, có một chút…” Hắn nói ra ba chữ “Có một chút” rồi cũng không nói được nữa.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Lưu thái y không dám nói, vẫn là để cho ta nói đi. Trong nước trà này, đã có người hạ thôi tình dược vật!”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi. Nhất là Ôn Ca, giờ phút này đã sợ hãi, bắt đầu phát run, do Lâm An công chúa nói mượn nàng chỗ này, còn muốn nàng bố trí hết thảy, hiện tại tất cả đều đã bị Lí Vị Ương phát hiện.
Thái tử không khỏi giận tím mặt: “Quách tiểu thư ngươi nói lời này, chẳng lẽ nói hoàng muội ta cố ý kê đơn, muốn mê đảo Quách công tử sao?”
Lí Vị Ương đột nhiên cười, trong mắt không hề có ý cười, chỉ có vài phần trào phúng, nói: “Không! Không phải mê đảo, mà là muốn làm tứ ca ta ý loạn tình mê làm ra chuyện xấu, để mọi người nhìn thấy, chứng thực tội danh đại bất kính Quách gia, nếu không, nàng vì sao phải buộc hắn uống chén trà?”
Lâm An công chúa sắc mặt trắng bệch, nàng thật không ngờ, Lí Vị Ương chỉ dựa vào một dấu vết nhỏ như vậy đã có thể suy đoán được nhiều như thế. Nàng không khỏi tiến lên một bước, lớn tiếng quát lớn nói: “Quách Gia! Ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này!”
Lí Vị Ương lại mỉm cười, nàng nhàn nhạt nói: “Công chúa điện hạ cần gì phải nóng vội thế? Ngươi phân phó Ôn tiểu thư cố ý thay ngươi chuẩn bị phòng này, còn cả một ly nước trà này, mục đích chân chính, là vì ở trên người còn lưu lại một chút dấu vết, nếu tứ ca ta thật sự đối với ngươi có ý đồ gây rối…” Nói xong, nàng nhìn về phía Quách Đôn, mỉm cười nói: “Xem võ công cùng khí lực của hắn, nửa canh giờ sẽ làm ra không ít chuyện, còn có thể để Lâm An công chúa kêu ra tiếng? Nếu không phải thì mọi người có thể nhìn một cái, nếu tứ ca ta thật sự đối Lâm An công chúa có ý đồ gây rối, chỉ cần hai ba động tác là có thể chế phục nàng, bảo đảm nàng một chữ cũng nói không nên lời.” Mọi người cả kinh, lúc này, mới bừng tỉnh.
Đây là điểm đáng nghi, vừa rồi do đại gia đều khiếp sợ mà không để ý, Quách Trừng cũng tỉnh ngộ lại nói: “Không sai, với võ công tứ đệ ta thì một nữ tử như Lâm như An công chúa sao có thể ngăn cản hắn. Hắn ở đó gần nửa canh giờ, nếu là quả thực như lời Lâm An công chúa, hai người ở cùng nhau, hắn còn để Lâm An công chúa kêu lên được sao? Không phải cố ý để người khác tới sao?”
Quách Đôn một võ lâm cao thủ, nếu không phải thì sao hắn có thể ngồi vào vị trí chỉ huy giám sự, đường đường là quan tứ phẩm kinh vệ chỉ huy giám sự, vậy thì làm sao có thể để một nữ tử nhu nhược như Lâm An công chúa ngăn cản? Quách Đôn chỉ cần che miệng Lâm An công chúa, đảm bảo nàng sẽ không thể nói nên lời, sao nàng có cơ hội kêu to, đưa tất cả mọi người dẫn tới viện? Như vậy, sự tình cũng đã rất rõ ràng.
Lí Vị Ương cười nhẹ, trước mặt mọi người, cất cao giọng nói: “Lâm An công chúa đầu tiên là nghĩ cách dẫn tứ ca ta đi đến sân đó, sau đó lại cố ý cùng Chu công tử làm chuyện kia để tứ ca đến cứu nàng, tiếp đó, rót một ly trà chứa thôi tình dược, dụ hoặc tứ ca uống, nhưng tứ ca ta không chịu, nàng nóng vội quá đã ném nát chén trà để che giấu chứng cớ. Tứ ca ta muốn đi ra nhưng nàng giữ chặt hắn, dây dưa hắn đứng lại, còn lớn tiếng kêu cứu, gắn cho hắn tội danh có ý đồ gây rối, chờ lúc tứ ca cãi lại, tự nhiên sẽ khai ra Chu Khang Chu công tử, đến lúc đó chỉ cần nói, Chu công tử này chưa từng xuất hiện trong phủ, đại gia liền sẽ tin tứ ca vì muốn thoát tội mới làm thế, không phải tội danh này cũng càng đè nặng trên vai hắn sao? Lâm đại nhân tức giận, tự nhiên sẽ tra tấn, năm mươi đại bản đánh xuống, vu oan giá hoạ còn chưa nói, trên bản tử còn dính kịch độc, mười hai canh giờ sau, tứ ca ta nếu chết ở trong lao, Quách gia mới thật sự phải chịu tiếng xấu muôn đời! Kế sách này rất toàn diện, nhìn như vụng về, nhưng thập phần hữu hiệu, nếu nữ tử bình thường muốn vu oan hãm hại, sẽ cực kỳ chuẩn xác!”
Nghe Lí Vị Ương nói tới đây, trên mặt Nguyên Liệt xẹt qua một tia cười lạnh: “Nếu đại gia không tin, ta còn có chứng cớ.” Nói xong hắn vỗ vỗ tay. Lúc này, một gã hộ vệ cao lớn từ ngoài cửa tiến vào, một tay giữ một người nam tử trẻ tuổi đẩy trên mặt đất, trong miệng nam tử kia bị nhét vải, xương tay như bị ai đánh gãy, ngô ngô ngô nói không rõ lời, đây không phải Chu Khang thì là ai?
Nguyên Liệt tươi cười lãnh đạm nói: “Chu thị lang, ngươi xem đây có phải là đệ đệ ngươi không? A. Ta đã quên, Chu công tử ốm đau, chưa từng tham gia phúng viếng hôm nay, nói như vậy, người này chẳng qua chỉ có vài phần giống Chu công tử, lại có ý đồ gây rối với công chúa, ta nghĩ, vẫn nên đánh chết tại đây đi.” Nói xong hắn vẫy tay với hộ vệ, hộ vệ liền đi lên nẵm giữ cổ Chu Khang, Chu Khang đứng như đang giết heo, nhưng bởi vì bị nhét vảo vào miệng nên chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
Chu Hoằng vội vàng nói: “Chậm đã! Húc Vương điện hạ, xin hãy thủ hạ lưu tình a!”
Nguyên Liệt mỉm cười nói: “Thế nào? Chu thị lang có chuyện muốn nói sao?”
Chu Hoằng mồ hôi như mưa, hắn thấp giọng nói: “Thỉnh Húc Vương giơ cao đánh khẽ, giữ cho xá đệ một cái mạng.”
Lí Vị Ương xoay người lại, nhưng không hề để ý tới huynh đệ Chu thị, mà chỉ vi híp mắt, phảng phất không chút để ý: “Lâm An công chúa, năm mươi đại này bản, ngươi sẽ nhận chứ?”
Lâm An công chúa kinh hãi lui lại nửa bước, một trận ma ma lương ý chậm rãi trèo lên lưng. Nàng kinh sợ, đầu ngón tay đã hơi run run.