Thời gian, từng giây, từng giây trôi qua.
Xe không có khởi động.
Ánh mắt của Thịnh Thế vẫn dừng lại ở trên mặt của Cố Lan San.
Cuối cùng thân thể đang căng cứng của Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn rốt cuộckhông chịu nổi quay đầu lại, cô vừa nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Thế côđã cảm thấy trong lòng mình càng thêm chột dạ, cô bị Thịnh Thế nhìn nhưthế rất bực bội, trong lòng cảm thấy Thịnh Thế thật quá đáng, liền hunghăng trừng mắt liếc Thịnh Thế để che giấu hốt hoảng của mình, kiêu căngngạo mạn, khiêu khích nói: “Anh không thấy sắp hai giờ sao, tôi đi làmbị trễ rồi! Anh đậu xe ở ven đường làm gì chứ! Có phải anh muốn hại tôiđến trễ hay không! Như vậy toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi sẽkhông còn! Anh có biết toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi bao nhiêukhông hả! Anh không cảm thấy anh làm như vậy rất quá đáng sao!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San rống bùm bùm sửng sốt, sau đó trong mắt anh thoánghiện lên chút ánh sáng, tiếp đó anh nhìn về phía Cố Lan San câu môi cười cười, sau đó anh ngoan ngoãn quay đầu, đạp chân ga, khởi động xe mộtlần nữa, rồi sau đó, đúng hai giờ anh đã đưa Cố Lan San đến dưới lầu tòa soạn SH.
Xe dừng lại, Cố Lan San vội vàng kéo mở cửa ra, nhanh chóng xuống xe, qua loa ném lại một câu “Tôi đi trước”, bịch đóng cửa xe,sau đó không hề dừng lại một chút nào giẫm giày cao gót chạy nhanh nhưlàn khói.
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của Cố Lan Sanrất nhanh sẽ biến mất, bỗng nhiên giơ tay lên sờ rồi lại sờ mặt củamình, trong đầu lại nghĩ đến người mới vừa ngồi trên ghế lái phụ vênhváo hừng hực ngọn lửa hô quát anh – Cố Lan San.
Rõ ràng ngày hôm quacô xin nghỉ đã không còn tiền thưởng chuyên cần rồi, vậy mà hôm nay còncó thể ngồi ở chỗ đó, bùm bùm chỉ trích anh làm cô mất toàn bộ tiềnthưởng chuyên cần, xem xem, người không phân rõ phải trái chính là CốLan San, nhưng mà, tại sao anh cảm thấy mình bị hô quát như thế mà cảngười lại thư thái chứ?
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, vừa hồi tưởng vềCố Lan San, vừa cười khẽ, một hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, tính quayđầu xe rời đi, nhưng lại bị người đứng ở bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe mộtcái.
Thịnh Thế ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, là Vương Giai Di.
Có thể là do tâm trạng Thịnh Thế đang rất tốt, nên phá lệ hạ cửa sổ xexuống, cả người lười biếng ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn Vương Giai Di, chờ cô ta nói chuyện.
Vương Giai Di đã từng đau khổ theo đuổi ThịnhThế qua rất nhiều năm, mãi cho đến khi anh kết hôn, cô ta mới cho rằngvì mình không có sức quyến rũ nên không tình nguyện bỏ qua, bây giờ nhìn Thịnh Thế bên trong xe, nhiều thêm mấy phần thành thục nội liễm hơntrước kia nên càng hấp dẫn hơn rồi.