Có nha hoàn đưa cơm tới, cửa cũng không mở, cho nên đành phải đặt ở trước cửa.
Cánh môi Lục Trầm khô nứt, miệng vết thương trên vai đóng vảy, lại vỡ ra, lặp đi lặp lại.
Lục Uyên và Lục Hải cũng không được uống một giọt nước, căn bản là sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lục Trầm cũng không tính ra tay luôn một lần, ngược lại còn chậm rãi hành hạ, cầm dao từng chút một xẻo thịt trên người Lục Hải.
Lục Uyên nhìn thấy khung cảnh máu me này liền ngất xỉu, chờ tới khi tỉnh lại thì vẫn còn thấy Lục Trầm đang xẻo thịt, thiếu chút nữa lại ngất đi.
Lục Hải mới đầu còn có thể nhẫn, chờ tới ngày hôm sau, dao của Lục Trầm đã di chuyển tới bắp đùi ông ta rồi.
Thanh âm Lục Trầm khàn khàn, lúc nói chuyện giống như mang theo lửa cháy.
“Một dao này mà xuống thì thật sự đã muộn rồi, Lục Hải, ông xác định không nói sao?”
Lục Hải xoay mặt qua hướng khác.
Lục Trầm cười lạnh một tiếng, không hề do dự mà đâm dao xuống, tốc độ vô cùng nhanh.
Thời điểm mũi dao sắp đụng phải quần áo, Lục Hải bỗng nhiên mở to mắt.
Lúc này đầu óc ông ta trống rỗng, chân đã sớm mất đi tri giác, thế nhưng nội tâm vẫn biết sợ hãi.
“Khoan đã!”
Tay Lục Trầm rất vững, cho dù tốc độ có nhanh thì hắn vẫn có thể dừng kịp lúc.
“Cơ hội duy nhất, không nói thì không còn lần sau.”
Giữa trán Lục Hải ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể cũng thấm đẫm mồ hôi, hiện tại ông ta đã thực sự tin rằng Lục Trầm dám làm như vậy.
“Thành Bắc vùng ngoại ô, xuyên qua rừng cây, cạnh bờ sông có một cái nhà tranh, nó ở nơi đó.”
Nói xong, vẻ mặt của Lục Hải tỏ vẻ không cam lòng.
Lục Trầm: “Được.”
Giơ tay đâm xuống, máu tươi bắn ra.
Dao đổi vị trí, hung hăng cắm vào trên đùi Lục Hải.
Lục Hải đau tới hôn mê bất tỉnh.
Vài người Tạ gia đều ở Lục phủ, tìm đã hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy người.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trên người Lục Trầm toàn là máu, trực tiếp bị dọa cho sợ không nhẹ.
Lục Trầm nhìn Lục thị, nói: “Nàng ở thành Bắc vùng ngoại ô.”
Lục thị biết hắn đang nói tới ai, cái gì cũng đều không quan tâm nữa, kích động hỏi lại: “Thật sao?”