Trong bữa tiệc này chỉ có gia đình Liễu Tiểu Quyền, Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, còn có cả gia sư Trịnh Tinh tham dự, nếu chỉ nhìn qua con mắt của đoàn người Liễu Tiểu Quyền mà nói thì gần như có thể xưng là gia yến, cho nên không khí hết sức ấm cúng, còn về chuyện bản thân Thẩm Minh Nguyệt nghĩ như thế nào thì không ai lưu ý.
Vừa rồi, Thẩm Minh Nguyệt là người “thô lỗ phóng khoáng”, nhưng giờ cô lại không hề nghĩ gì cả.
Lưu Tử Thần nhìn thấy rõ cả, vẫn không muốn cố ý vạch trần, Minh Nguyệt không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc nghĩ đến chuyện lớn cả đời rồi, nhìn chung thì chị có ấn tượng khá tốt về gia đình này.
***
Các món ăn và dịch vụ của khách sạn năm sao không cần phải nói, bàn đầy hải sản đi kèm với một loạt món khai vị, bất luận là khắc hoa, bày xếp, mặn chay phối hợp, hay là kỹ thuật tỉa cắt, trình độ nấu nướng, đều có thể nói là tuyệt phẩm, tiêu chuẩn “sắc, hương, vị” đầy đủ. Liễu Xương Thụ còn đặc biệt hỏi một vài quý cô rồi mới chọn một lọ rượu nho Trung Quốc lâu năm, tất cả mọi người đều không có thói quen uống rượu ngoại, sắp xếp như vậy rất tốt.
Mọi người đều vui vẻ ăn bữa cơm này, trò chuyện với nhau rất vui, cả bàn ăn thật ra chỉ có hai người ngoài là Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, Lưu Tử Thần dịu dàng điềm tĩnh, xử sự khéo léo, Thẩm Minh Nguyệt thì vốn đã luôn thân thiết dễ gần, cho nên mọi người đều uống chút rượu đỏ, hơi hơi mang chút men say, chuyện nhà, kiến thức xã hội, những chuyện vui trong cuộc sống, cái gì cũng có thể tán gẫu. Trên bàn ăn, Liễu Xương Thụ hỏi đơn giản một chút về công việc của Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, khi nghe nói là tổng biên tập trang web, ông ta vui sướng nói rằng đây vốn là một cô gái đấy, Viên Huệ Nga thì không tỏ rõ ý kiến, chỉ mỉm cười, bà ấy giống như đại đa số người, căn bản không nghe nói qua trang web liên minh Vi. Trong góc phòng ăn còn có nhạc khí loại nhẹ, là tổ hợp của đàn dương cầm và đàn vĩ cầm, bản thân nó đã vốn là cao cấp, các nghệ sĩ cũng rất thành thạo, gia đình liên hoan được âm nhạc cao nhã phối hợp làm bối cảnh, cuộc sống này muốn cấp bậc cao bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Tivi màn hình lớn trong gian phòng gần như không có âm thanh, nhưng dù mở ra, Liễu Tiểu Quyền ban đầu cũng không đặc biệt lưu ý, lực chú ý của anh ta gần như đều ở trên người Thẩm Minh Nguyệt. Nhưng tửu lượng của anh ta không tốt, bình thường cũng không có nhiều cơ hội xã giao, cho nên sau khi uống hai cái ly rượu đỏ, anh ta liền cảm thấy cả người bay bổng, nếu mọi người cho rằng anh ta muốn mượn cơ hội làm càn một trận, hùng hồn vài câu, vậy thì mọi người sai lầm rồi.
Liễu Tiểu Quyền bỗng nhiên có ảo giác không rõ, sao mình lại bay ở trên trời chứ?
Liên tưởng đến chuyện này, trong lòng anh ta không hiểu sao bỗng run lên, đúng vậy, một địa danh nổi tiếng như đảo Khỉ, khi có chuyện xảy ra thì hẳn là phải đưa tin khắp nơi mới đúng, thừa dịp lúc mọi người tạm ngừng nói chuyện phiếm, anh ta nhặt điều khiển từ xa trên sô pha, chuyển từ kênh giải trí đang được phát sóng sang kênh tin tức của thành phố.
Có lẽ thời gian không đúng lắm, kênh tin tức đang phát tin nhưng chỉ là vài tin tức dân sinh thú vị không quan trọng lắm, còn có vài sự kiện đang xảy ra ngay trong thành phố này nữa. Liễu Tiểu Quyền có chút thất vọng ít nhiều, vì thế anh ta lại tùy tay thay đổi mấy kênh, sau đó ném điều khiển từ xa về chỗ cũ.
Cuối cùng dừng lại ở kênh 13 mà chúng ta cực kỳ quen thuộc.
Ước chừng mấy phút qua đi…
Miệng của MC đang cử động, nhưng không phát ra âm thanh gì có thể nghe thấy, chỉ có một hàng phụ đề rõ ràng xuất hiện phía dưới màn hình: “Chúng tôi vừa nhận được tin nóng về một vụ tai nạn, hôm nay…” Nhìn màn hình tivi, bàn tay của Lưu Tử Thần đang cầm chén rượu mà khẽ run rẩy trong giây lát.
Chị không hề hé răng, chỉ tập trung tinh thần mà nhìn chiếc tivi im lặng.
Phụ đề không tiếng động tuôn ra như nước chảy:
“Vào khoảng 18:00 ngày hôm nay, một tai nạn thiết bị lớn đã xảy ra tại một thành phố ở một tỉnh nào đó. Đây là sự cố an toàn của trạm cáp treo nghiêm trọng đầu tiên kể từ khi thành lập quốc gia. Theo báo cáo, vụ tai nạn không gây ra cái chết nào trong thời điểm hiện tại, nhưng hàng chục người bị thương và mười lăm người bị mất tích. Nguyên nhân của vụ tai nạn đang được điều tra rõ, các ngành liên quan đến tư pháp đã tham gia vào cuộc điều tra…”
“Chính quyền địa phương đã phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng đưa ra kế hoạch khẩn cấp cho khu du lịch, tiến hành sơ tán khẩn cấp và cứu hộ chuyên nghiệp, sử dụng máy bay trực thăng quân sự và dân sự để tìm kiếm cứu nạn và trung chuyển, tất cả các hành khách bị mắc kẹt hiện đã ra khỏi đảo một cách an toàn, những người bị thương đã được đưa đến một số bệnh viện gần đó ngay trong đêm để khám bệnh, hầu hết vẫn ổn định, số người mất tích vẫn đang được tìm kiếm và giải cứu. Để biết thêm chi tiết, chúng tôi sẽ liên hệ với các phóng viên tại hiện trường…”
Các đoạn video quay lại quá trình phỏng vấn được chiếu lên màn hình, Lưu Tử Thần dùng khóe mắt liếc nhìn mọi người một cái, mới phát hiện Liễu Tiểu Quyền đang nhìn chăm chú vào màn hình tivi, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Tin nóng ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc và chuyển sang nội dung khác, những người khác vẫn còn chìm đắm trong cuộc trò chuyện, vẫn chưa nhận ra.
Lưu Tử Thần nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu đỏ, mạch suy nghĩ biến đổi rất nhanh, giờ khắc này, chị bỗng nhiên nhìn cậu Liễu Tiểu Quyền này với cặp mắt khác xưa.
Tiên tri? Người xuất thân từ Bắc Đình như chị, không ngờ trong đầu lại không tự chủ được mà toát ra danh từ quái dị này.