Đồ ăn mau chóng dọn lên, trong nhóm người ngồi ở đây, chỉ có Túc Cẩn An và Tạ Bật từng tới nơi này, bất quá đây mới chỉ là lần thứ hai, dù sao thức ăn nơi này quá quý. Chỉ cần nhìn món ăn trên bàn đã đủ chảy nước miếng, ngay cả nhóm công tử không thiếu ăn cũng nhịn không nổi nuốt nước miếng.
Tạ Bật cầm đũa. “Mời mời, hôm nay Trang công tử mời khách, ta khách khí hết nổi rồi.”
Vị công tử phụ trách bỏ bạc mỉm cười động đũa.
Không khí trên bàn ăn khá tốt. Ăn được một lúc, bên ngoài đột nhiên có tiếng động, mọi người không khỏi ngừng đũa. Ở Khanh Nguyện tại sao lại có tiếng ồn ào ầm ĩ như vậy? Trang công tử buông đũa. “Ta đi xem.”
Túc Cẩn An cũng đặt đũa xuống, đứng lên. Chỗ này dù sao cũng liên quan tới Vương Thiệu chính quân, y đương nhiên quan tâm.
Lúc này, đại sảnh Khanh Nguyện chật ních người Hồ. Triệu quản sự sắc mặt trắng bệch đứng giữa một đám người Hồ hung thần ác sát, phía sau y là hộ vệ Khanh nguyện, một ít khách nhân trong các phòng cũng đi ra.
Nam nhân người Hồ có vết sẹo hình chữ thập trên mặt hung tợn nhìn một vòng, hằn học nói với Triệu quản sự. “Chúng ta là phái đoàn Hồ Cáp Nhĩ quốc, đến tửu lầu Đại Yến các ngươi ăn cơm còn phải đặt trước? Đúng là buồn cười!”
Triệu quản sự cố gắng hết sức để không bị dọa ngất xỉu, trấn định nói. “Khanh Nguyện là tiệm ăn tại gia, muốn dùng bữa phải đặt chỗ trước. Hiện tại phòng đã đầy. Khanh Nguyện là do Vương chính quân và Trung Dũng hầu chính quân cùng mở, bất kể ai tới đều phải tuân theo quy củ!”
Vị hán tử cường hãn với vết sẹo thập tự đẩy ngã Triệu quản sự, hộ vệ Khanh Nguyện tiến lên ngăn cản. Túc Cẩn An kéo tiểu nhị đang phát run tới góc tường, nhanh chóng ngả vào tai y nói vài câu, đối phương gật đầu vội vã bỏ chạy. Lúc này, tất cả khách nhân trong phòng đã ra hết. Toàn bộ khách nhân ở đây đều có thân phận. Túc Cẩn An bước lên vài bước, chính trực mở miệng. “Sứ đoàn Tiên Lộc quốc, bộ lạc Đại Sơn và Đại Tư quốc tới đây dùng bữa đều làm theo quy định. Sứ đoàn Hồ quốc, các ngươi vô cớ lại đây nháo sự là vì nguyên do gì, chẳng lẽ đây chính là sự chân thành nghị hòa mà các ngươi nói?”
Hán tử râu quai nón khinh thường liếc nhìn Túc Cẩn An, hỏi. “Tên?”
“Trước khi hỏi người khác thì hẳn là nên báo tên chính mình.”
Hán tử ha ha cười hai tiếng. “Hồ quốc dũng sĩ, Tố Cha Thiện!” (Vl cái tên)
Túc Cẩn An. “Đại Yến Lỗ quốc công phủ, Túc Cẩn An!”
Thủ lĩnh Kha Thấm Vương liếc nhìn Túc Cẩn An, nháy mắt với Tố Cha Thiện. Tố Cha Thiện bất ngờ không báo trước ra tay với Túc Cẩn An. Túc Cẩn An vẫn luôn đề phòng vội vã chống trả, nhưng y, một công tử thế gia chỉ biết ít công phu quyền cước, làm sao có thể là đối thủ của Tố Cha Thiện. Chỉ bằng vài chiêu, thân thể Túc Cẩn An bị nện vào tường, nôn ra huyết.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ Khanh Nguyện rối loạn, Tạ Bật và mấy người khác sợ tái mặt. Triệu quản sự chạy tới đỡ Túc Cẩn An, một người trong số đó cũng nhanh chóng chạy lại giúp, từ trong lồng ngực móc ra bình sứ nhỏ, dùng hàm răng cạy nắp bình, đổ chất bên trong vào miệng Túc Cẩn An. Sứ đoàn người Hồ nhìn thẳng nhân vật vừa mới xuất hiện. Khách nhân trong Khanh Nguyện cũng chợt an tĩnh, quay qua nhìn đối phương.
Túc Cẩn An cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như xáo trộn vị trí, y không ngất xỉu, trong miệng tràn đầy huyết, một dòng nước trong suốt chảy xuống cổ họng vào dạ dày, nội tạng bỏng rát lập tức dịu đi rất nhiều. Trong lúc mơ hồ, y nhìn thấy một chiếc mặt nạ, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi bên cạnh mùi máu.
“Triệu quản sự, mau đi tìm đại phu.”
“Chủ tử…”
“Mau đi!”
Triệu quản sự sợ tới mức không còn lý trí. Người bị thương là đại công tử Lỗ quốc công phủ. Triệu quản sự hoang mang lo lắng chạy ra ngoài gọi đại phu, nhưng bị người Hồ chặn đường.
Kha Thấm Vương tiến lên hai bước. “Vị này chính là Quách công tử phải không?”
Dưới lớp mặt nạ, Quách Tử Mục nghiến răng, tay lạnh ngắt, thân thể khẽ run rẩy, không hiểu người này làm sao biết được mình. Y nhẹ nhàng đặt Túc Cẩn An nằm xuống, nhét bình sứ rỗng vào lại trong ngực rồi đứng dậy. Hộ vệ Khanh Nguyện lập tức che chắn trước mặt Quách Tử Mục. Tố Cha Thiện lại ra tay, một đám hộ vệ căn bản không ngăn cản được mấy chiêu đã bị đánh ngã xuống đất. Một số khách nhân lần lượt bước ra, một ít người biết quyền cước công phu từ Đại Tư quốc, bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc quốc đều đứng dậy.
“Người Hồ! Nơi này là Đại Yến! Đừng có làm càn!”
“Các ngươi không được khinh người quá đáng!”
“Sứ đoàn Hồ quốc, nếu các ngươi tới nghị hòa, hành động thế này là có tâm tư gì?”
Quách Tử Mục tự nhủ không cần phải sợ, nơi đây là kinh thành, y đã phái người thông tri cho Mộ Dung và Vân An, sự tình giống như trước kia sẽ không bao giờ phát sinh!
“Phụt!” một tiếng, có thứ gì chém đứt dây đeo mặt nạ của Quách Tử Mục. Mặt nạ rơi xuống, tiếng kinh hô nháy mắt vang lên. Kha Thấm Vương ngây ngẩn cả người, Tố Cha Thiện ngây ngẩn cả người, toàn bộ đám người Hồ ngây ngẩn cả người. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía chuẩn Vương chính quân tương lai.
Khi chiếc mặt nạ chạm đất, Quách Tử Mục như chết lặng, giờ này y mới cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng, nhìn qua càng nhu ngược, càng đáng thương hơn, dung mạo tuyệt mỹ cộng với sự sợ hãi khiến người xem nhìn đăm đăm. Trong mắt Kha Thấm Vương hiện lên vẻ tham lam trần trụi, hơi thở Tố Cha Thiện trở nên nặng nhọc.
“Hồ tặc lớn mật!”
Kha Thấm Vương và Tố Cha Thiện nhanh chóng hoàn hồn, một ngọn giáo xuyên qua từ phía sau lưng đám người Hồ. Có người nhìn thấy kinh ngạc hô to. “Là Đại tiểu tướng quân!”
Đại Chiến Kiêu xuất hiện, đi cùng với y còn có một đội binh lính chừng hai mươi, ba mươi người. Tố Cha Thiện là người đầu tiên đỡ đòn. Đại Chiến Kiêu chuyển cuộc chiến ra bên ngoài Khanh Nguyện, thành viên đội binh lính thì chiến đầu với nhóm người Hồ khác. Những người Kha Thấm Vương mang tới đều là chiến binh, hộ vệ binh lính không địch nổi, chỉ có Đại Chiến Kiêu còn có thể miễn cưỡng chiến đấu với Tố Cha Thiện.
Vào lúc này, một nhóm tư binh của Đại gia đang tức tốc chạy tới Khanh Nguyện, nhưng trước đó, một nhóm người hùng mạnh khác đã tham gia vào cuộc chiến, sát cánh với Đại Chiến Kiêu, hóa ra lại là Ô Chân công chúa, thủ lĩnh nhóm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn.
Bên ngoài Khanh Nguyện, mấy nhóm người đánh đánh đá đá, ở bên trong, Kha Thấm Vương không gia nhập cuộc chiến từng bước tiến đến gần Quách Tử Mục, dường như không hề lo lắng phía bên mình sẽ chịu thiệt. Vài người chắn trước mặt y.
“Kha Thấm Vương, nên giữ ý tứ.”
Kha Thấm Vương khinh thường liếc nhìn mấy kẻ chặn đường, thân mình cao lớn nhìn chằm chằm vào Quách Tử Mục đang run lên vì sợ hãi.
“Bổn vương nghe nói, bên cạnh vương gia Đại Yến có một vị nam tử đẹp như thiên tiên. Hôm nay gặp mặt, quả là trăm nghe không bằng một thấy. Đóa kiều hoa mỹ lệ nhất Hồ quốc ta cũng phải ảm đạm thất sắc trước mặt ngươi.”
“Kha Thấm Vương, đây là kinh thành Đại Yến, người ngươi vừa xúc phạm là chính quân của La Vinh Vương, vương gia Đại Yến quốc! Kẻ hèn này nhất định sẽ bẩm bảo đúng sự thật lên hoàng đế. Kha Thấm Vương lãnh đạo sứ đoàn đến nghị hòa, nhưng kẻ hèn chỉ nhìn thấy cuồng vọng vô lễ!”
Người nọ dịch sang bên cạnh hai bước, che trở Quách Tử Mục. Kha Thấm Vương hơi rũ mi, cười lạnh. “Vị này chính là?”
“Đại Yến kinh sư Quốc Tử Giám chưởng giáo tiến sĩ Sầm Quyết Uyên.”
Đứng cùng Sầm Quyết Uyên còn có nhóm phu tử ở Quốc Tử Giám. Sầm Tiết thị ở trong góc dùng tay che kín miệng nữ nhi, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Sầm Quyết Uyên dẫn đầu, người Yến quốc có mặt ở đây, dù là chân thành hay giả ý đều đến đứng cùng một chỗ với y. Nói sao thì Sầm gia chính là nghĩa phụ Trung Dũng hầu đó!
Vừa nghe thấy tên người này, Quách Tử Mục càng sợ hãi. Kha Thấm Vương thoạt nhìn không phải người tốt, vạn nhất đối phương ra tay với người Sầm gia, người Sầm gia tuyệt đối không thể ngăn cản. Quách Tử Mục định bước tới, Sầm Quyết Uyên kiên quyết ngăn trở y, nói. “Vương chính quân đừng sợ, nơi này là kinh thành Đại Yến! Tên người Hồ này có cuồng vọng tới đâu, chẳng lẽ có thể giết hết tất cả mọi người chúng ta sao?”
Khi nói ra lời này, Sầm Quyết Uyên nhìn thẳng vào hai mắt Kha Thấm Vương.
Kha Thấm Vương ánh mắt như ghim khiến Quách Tử Mục phải cúi đầu né tránh. Y thô lỗ nói. “Người Hán các ngươi có câu, anh hùng xứng mỹ nhân. Mỹ nhân thế này, bổn vương đương nhiên khao khát. Ngươi nói y là Vương chính quân, tại sao bổn vương lại nghe nói y và La Vinh Vương còn chưa thành thân? Nếu chưa thành thân, bổn vương đương nhiên có thể tranh giành.”
Rất nhiều người Đại Yến có mặt đều tức giận. Hoàng thượng đã sớm hạ chỉ tứ hôn, ai không biết lão bản Khanh Nguyện là vương chính quân. Kha Thấm Vương nói như vậy không chỉ cuồng vọng quá mức, mà còn là không để hoàng thượng vào mắt, là làm nhục La Vinh Vương.
Quách Tử Mục ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi từ đầu tới cuối không hề rơi một giọt lệ. Y vừa ngẩng đầu, ý niệm chiếm đoạt trong mắt Kha Thấm Vương càng sâu.