Bộ Vi Nguyệt cười khổ, nói: “Thật là không có gì có thể qua mắt được thượng thần. Ta nghe nói, thượng thần là bởi vì vị công chúa Li Quang thị kia mới bị Thần đế trừng phạt hạ phàm. Hiện giờ vị công chúa đó, có công cứu trị quân thượng, hào quang che trời. Ta giống với thượng thần, cũng là không có chỗ dung thân.”
Ánh mắt của Đan Hà thượng thần khẽ đông lại, sau một lúc mới khẽ cười một tiếng: “Thì ra là như vậy.”
Bộ Vi Nguyệt chú ý vẻ mặt của bà, nói: “Tình thế ép người, ta cùng với thượng thần là đồng mệnh tương liên (*), chỉ có thể dốc hết sức mình, để Bích Khung tiên tử và người được gặp mặt.”
(*) đồng bệnh tương liên: những người có đặc điểm, khuyết điểm giống nhau thường yêu thương chia sẻ, thông cảm cho nhau.
Đan Hà thượng thần không phải dễ mắc lừa như Bích Khung, Bộ Vi Nguyệt trước mắt cũng không phải người tốt gì. Chỉ là nếu có thể lợi dụng nàng ta, cho tiện tì kia một cú đánh phủ đầu, vẫn là một chuyện thú vị. Đan Hà thượng thần mấy ngày nay, mỗi một vết chai trên tay đều khiến bà hận không thể ngàn đao vạn quát tiện tì kia.
Trầm ngâm một lúc, Đan Hà thượng thần nói: “Nếu hôm nay ngươi đã đến đây, lão thân lại thật có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.”
Bộ Vi Nguyệt trong lòng vui vẻ —— quả nhiên, rắn chết vẫn còn nọc. Lão bà Đan Hà này, cho dù là lưu lạc nhân gian, cũng hữu dụng như thế. Nàng vội nói: “Xin thượng thần nói.”
Đan Hà thượng thần nói: “Ta dựa vào công việc dệt vải xuất chúng, từng tiếp xúc với các tú nương của hoàng cung Li Quang thị. Ta đã xem qua những kiểu vải thêu bọn họ đưa vào cung những năm trước, phát hiện Li Quang Thanh Quỳ chưa bao giờ mặc đồ màu tím.”
“Cái gì?” Bộ Vi Nguyệt khẽ giật mình, nhưng gần như lập tức phản ứng lại, nàng nói: “Không mặc đồ màu tím? Nhưng tiện tì ở Thiên Ba viện kia, chính là ngày nào cũng mặc một bộ tím sẫm, khoác lác khắp nơi.”
Đan Hà thượng thần từ trong lòng ngực lấy ra mấy kiểu hoa văn, nói: “Đây cũng đang là chỗ khó hiểu của lão thân. Li Quang thị cực kỳ coi trọng vị Thiên phi tương lai này, mỗi năm đều may cho nàng vô số xiêm y. Cho nên dạng thêu cũng phong phú. Nhưng mà trong số đó, đều lấy hai màu trắng và vàng làm chủ đạo, không có một bộ màu tím nào hết. Nhưng tiện tì ở Thiên giới, lại yêu cầu y phục mà Hà tộc dệt, bộ nào bộ nấy đều phải là màu tím. Ngoài ra, ta từng hỏi thăm nhiều người, các tú nương đối với phẩm tính của Li Quang Thanh Quỳ đều khen không dứt miệng, nào là đoan trang nền nã, đối xử với mọi người nhã nhặn nhân hậu. Từ nhiều năm trước tới nay, Li Quang Thanh Quỳ cử chỉ đúng mực, không hề vượt quá khuôn phép. Tiện tì ở Thiên giới kia, có chỗ nào giống hay không?”
Bộ Vi Nguyệt nói: “Ý của thượng thần là, nàng ta không phải Li Quang Thanh Quỳ?!”
Đan Hà thượng thần không nói gì, Bộ Vi Nguyệt suy nghĩ một hồi, hả hê trong lòng: “Nếu thực sự là như thế, tội danh mạo nhận Thiên phi, đã đủ để cho Thần tộc đem nàng ta ra bầm thây vạn đoạn rồi. Cho dù là quân thượng, cũng không thể bảo vệ nàng ta.”
“Ta hiện giờ mất hết tu vi, ngươi chỉ có thể tự mình thu thập chứng cứ. Còn có một chuyện.” Đan Hà thượng thần lại nhìn thoáng qua đứa con gái đang chăm chỉ dệt vải của mình, nhắc nhở nói: “Ngươi hẳn nên bớt chút thời gian đi tới Ma tộc, thăm Ma hậu một lần đi.”
“Ma hậu?” Bộ Vi Nguyệt nhíu mày, “Thượng thần là nói, Anh Chiêu?”
Đan Hà thượng thần thở dài, để lót đường cho đứa con gái ngốc của mình, có thể nói là bà đã móc hết cả ruột gan ra. Bà nói: “Trước đó không lâu, ái tử Đỉnh Vân của Ma hậu bị giết. Nhân gian loan truyền đến huyên náo xôn xao, đều nói Ma hậu nhận định là Tam hoàng tử Triều Phong gây ra. Nhưng quân thượng của chúng ta lại một mình gánh tội này, rửa sạch hiềm nghi cho Triều Phong. Chuyện này quả thực là kỳ quặc. Mà hiện tại, một vị công chúa Li Quang thị khác cũng đang ở Ma tộc. Nếu ngươi có lòng, nói không chừng có thể thăm dò những tin tức hữu dụng từ miệng Ma hậu.”
Bộ Vi Nguyệt trong đầu lóe sáng, thực sự bái phục lão bà trước mặt —— quả nhiên là gừng càng già càng cay. Nàng nói: “Cảm tạ thượng thần chỉ điểm, hy vọng ta và người liên thủ, có thể trừ bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đó.”
Đan Hà lúc này mới nói: “Ngươi cứ đi trước đi, ta và Bích Khung nhiều ngày không gặp, có chút chuyện, muốn nói thêm với nó vài câu.”
Bộ Vi Nguyệt gật đầu, lả lướt rời đi.
Đan Hà thượng thần đi vào bên trong nhà tranh, quả nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Bích Khung đã dệt xong một tấm vải.
“Mấy ngày nay, ủy khuất cho con rồi.” Đan Hà thượng thần cầm lên, nói: “Mẫu thần tuy rằng bị giáng chức, nhưng cũng không chết được. Con một mình ở Thiên giới, bất kể như thế nào cũng đừng nản lòng.”
Nhưng Bích Khung đã chẳng còn ý chí chiến đấu, nàng miễn cưỡng mà nói: “Mẫu thần, quân thượng bị Li Quang Thanh Quỳ kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi. Phàm là người có mắt đều nhìn ra được hết. Ngài ấy sẽ không thích con đâu.”
“Nói bậy!” Đan Hà thượng thần cả giận nói, “Ngôi vị Thần hậu, dưới một người, trên vạn người. Cho dù là quân thượng, cũng đâu thể nào dựa vào sự yêu thích nhất thời của bản thân mà định đoạt được chứ? Con tạm án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Chỉ cần Bộ Vi Nguyệt cùng nàng ta đấu tới hai bên đều thiệt hại, con cần gì phải lo không có cơ hội?”
“Mẫu thần……” Bích Khung đối với cái gọi là ngôi vị Thần hậu này, thực sự là mất hết ý chí, “Li Quang Thanh Quỳ kia căn bản không phải người dễ đối phó! Vi Nguyệt tiên tử hành động cử chỉ dịu dàng thiện lương như vậy, có thể đấu được với nàng ta hay không còn chưa biết được đâu. Từ lần trước, sau khi con dạy dỗ tỳ nữ của nàng ta, nàng ta luôn trợn trừng mắt với con. Con…… con nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, liền sợ hãi.”
“Con……” Đan Hà thượng thần nổi trận lôi đình, ” Con người Bộ Vi Nguyệt đó, một bụng tâm kế, cũng không phải là người tốt gì, không đáng để con tin cậy! Còn nữa, con xuất thân tôn quý, tu vi tư chất đều không tệ, sao phải sợ một nữ tử nhân gian?!”
Bích Khung bị mắng đến run rẩy, nửa ngày mới nói: “Vậy…… mẫu thần đường đường là thượng thần, không phải cũng bị nàng ta hãm hại hạ phàm đó sao……”
Đan Hà thượng thần giơ tay lên, muốn tặng cho nàng một cái bạt tai, nhưng cuối cùng lại không nỡ, chỉ vào nàng nói: “Thứ không có tiền đồ, nếu ngươi từ bỏ, thì đừng nhận ta là mẫu thần nữa!”