Hai mắt Lâm Minh nhắm lại, quần áo toàn thân phần phật, tóc dài phiêu dật.
Hư ảnh sau lưng hắn không ngừng thông qua diễn biến, cuối cùng hình thành cái hộp hình chữ nhật.
Đây chính là một bộ điển tịch nặng nề.
Điển tịch từ từ mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng mà vào thời khắc này, một bút tích hiện ra, giống như không thấy cây bút mà là chữ viết tự hiện ra trên giấy.
Chậm rãi, nét bút thứ hai, thứ ba, thứ tư, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Hai màu vàng và đen hiện ra, nếu như Thánh Mỹ ở chỗ này, nàng sẽ phát hiện chúng chính là ý cảnh của trang sách màu vàng và hắc sách, nhưng mà ẩn chứa điểm khác nhau.
Lâm Minh viết sinh tử chi thư này thoát thai từ Thánh Điển, lại gia nhập lý giải của hắn vào.
Hư ảnh điển tịch càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhiều chữ viết xuất hiện trên điển tịch.
Những chữ này hai màu vàng và đen giao nhau, cổ xưa khó tả, ý nghĩa không tên, căn bản không ai hiểu nổi.
Phải nói những chữ này không xác định được ý nghĩa, chúng có chỉ là ý cảnh, không cần ngươi đọc những chữ này, ngươi chỉ cần lý giải nó là được.
Cho dù là bản thân Lâm Minh cũng không thể nào giải thích chữ này.
Chữ này là tổng kết cảm ngộ nhân sinh hơn bốn trăm năm qua của hắn, mà cây bút vô hình kia chính là vận mệnh con người…
Một khắc này, bộ điển tịch bắn ra hào quang tuyệt thế, giống như tất cả hào quang trong vũ trụ đều hội tụ vào bộ điển tịch này.
Đây là điển tịch thuộc về Lâm Minh, cũng là đại đạo chi thư mà Lâm Minh tự nghĩ ra để leo lên võ đạo đỉnh phong.
Trong lúc nhất thời, năng lượng đáng sợ hình thành vòng xoáy, rất nhiều vật chất của tinh cầu bị quét tới đây, khắp tinh không bị khí tức đại đạo ngưng tụ tới mức tận cùng.
Vật chất vũ trụ, thiên địa nguyên khí và pháp tắc thiên đạo, ba cái tổng hợp lại kỳ thật chính là “Tinh khí thần”.
Lâm Minh dùng lực lượng của mình hội tụ chúng lại, bắt đầu chiết xuất và diễn biến, lưu lại tinh hoa.
Hắn đã lĩnh ngộ Thánh Điển và Tu la Thiên Thư, hiểu rõ thiên địa đại đạo quy tắc vận chuyển thế nào, hắn biết rõ nếu mang vật chất, năng lượng, pháp tắc của vũ trụ tập hợp lại, kỳ thật có thể thai nghén ra thế giới mới.
Chủ nhân Tu la lộ, người sáng tác Thánh Điển đã sáng lập thế giới của mình, bọn họ tự định ra thiên địa pháp tắc, bản thân dùng thủ đoạn thông thiên ngưng tụ vật chất và năng lượng, sau đó diễn biến thế giới.
Lâm Minh hiện tại cũng đi lên con đường của chủ nhân Tu La Lộ và người sáng tác Thánh Điển.
Đây là suy nghĩ lớn mật, có thể nói là điên cuồng.
Bởi vì chủ nhân Tu La Lộ và người sáng tác Thánh Điền đều là sau khi công thành danh toại, thực lực vô cùng cường đại mới hoàn thành sáng tạo thế giới.
Mà Lâm Minh vào thời điểm đột phá Giới Vương đã bước đi trên con đường này.
Lúc lực lượng pháp tắc nhỏ yếu, vật chất thiếu thốn, năng lượng cằn cỗi như hạ giới vị diện, có thể làm được như thế đã là cực hạn của Lâm Minh.
Hắn trơ mắt nhìn qua thế giới từ từ hiện ra hình thức ban đầu.
Năm đó chủ nhân Tu La Lộ, người sáng tác Thánh Điển sáng tạo thế giới, vững chắc tới hơn mười tỷ năm, chân chính sáng vai với Tam Thập Tam Thiên vũ trụ.
Lâm Minh tự nhiên không làm được điểm này, thế giới hắn sáng tạo ra chỉ vài chục năm, trên trăm năm là sụp đổ.
Nhưng mà không sao, hắn hiện tại sáng tạo thế giới chỉ có hình thức ban đầu, hắn có thể thông qua cung cấp năng lượng liên tục, tăng cảnh giới của mình lên, làm cho thế giới này diễn biến, không ngừng củng có.
Trong tương lai, Lâm Minh có thể thành tựu Thiên Tôn, trở thành Chân Thân, thế giới của hắn có thể phát triển tới mức nào, dù là ai cũng không thể đánh giá.
Thế giới này không ngừng hình thành và phát triển.
Mà lúc này lực lượng của Lâm Minh đã đạt tới cực hạn, nếu như có thể thoáng buông lỏng thì hắn cưỡng ép ngưng tụ “Tinh khí thần” trong vũ trụ sẽ lập tức tán loạn, sụp đổ.
Kể từ đó bản thân Lâm Minh cũng bị năng lượng cắn trả, bị trọng thương.
Hắn gầm lên một tiếng, thuyên chuyển lực lượng Tu la chi huyết trong người.